Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 426 - Chương 426 Rất Ngu Ngốc, Rất Ngây Thơ

Chương 426

Rất Ngu Ngốc, Rất Ngây Thơ


“Sau hai năm, đối với việc cách một khoảng thời gian lại phải đi giúp Phương Văn Hải chủ trì trận pháp, cậu đã cảm thấy mệt mỏi, hoặc là nói, tâm tính của cậu thay đổi, trở nên thành thục hơn, nhìn thấy cả gia đình Phương Văn Hải chỉ vì ham muốn ích kỷ của ông ta mà không thể được siêu sinh, không thể luân hồi, mỗi ngày đều phải cùng ông ta diễn kịch, trong mắt cậu, tình yêu ích kỷ của Phương Văn Hải đã dần dần trở thành một loại biến thái, đối với người nhà của ông ta mà nói, trên thực tế tình yêu của ông ta là một loại gánh nặng không thể chịu đựng được.”


- Cậu muốn loại bỏ gánh nặng này, cậu cũng phát hiện ra được Phương Văn Hải không còn hứng thú nữa, cho nên cậu thuận nước đẩy thuyền, đem con rối mà Phương Văn Hải chế tạo ra, giới thiệu cho vị hàng xóm của chúng ta.


- Bản thân cậu vẫn cảm thấy chính mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Khi Phương Văn Hải cần giúp đỡ, cậu đã giúp ông ta rất nhiều lần, khi ông ta không còn hứng thú nữa, cậu cho Phương Văn Hải một bậc thang để đi xuống, cậu vẫn luôn cảm thấy mình làm rất tốt, cũng làm rất đúng, tôi không biết mục đích rốt cuộc của cậu là xuất phát từ một loại đầu tư, hay là xuất phát từ loại cảm giác muốn lĩnh hội và trải nghiệm còn lại của hai năm trước.


- Thế nhưng hiện tại sự thật đã bày ra ở ngay trước mắt.


- Chúng ta vững tin vào nó, cả hai người chúng ta đều đã nghĩ đến chân tướng của sự việc này.


- Lần này Phương Văn Hải tỉnh lại, tuyệt đối không phải là thuận nước đẩy thuyền sau khi cùng lúc bị bức bách và bản thân ông ta cũng hết hứng thú, mà chính là một kế hoạch được gây dựng tỉ mỉ.


- Thời gian hai năm, ông ta lợi dụng trận pháp này để không ngừng mài giũa và làm cường đại linh hồn của mình, ông ta dựa vào việc khống chế những con rối gỗ của các thành viên trong gia đình mình, liên tục tạo ra một giấc mộng, ông ta cũng tạo ra một con rối của chính mình trong đó, nhưng Phương Văn Hải chân chính luôn giữ được sự tỉnh táo của mình, đây là một loại tôi luyện và cảm ngộ đối với tâm tính.


- Nói gần hơn, con rối của bản thể Phương Văn Hải đến nơi này, rốt cuộc là muốn đi cầu xin cậu giúp đỡ giải thoát, hay là vốn dĩ ban đầu nó đã có ý định đi tìm người hàng xóm mới của chúng ta? Tình cờ, công ty của cậu lại ở ngay tầng trên, cho nên con rối kia không thể không đến ứng phó qua với cậu một chút? Hơn nữa, sự việc thật đúng là trùng hợp, cậu lại giới thiệu người hàng xóm của chúng ta cho ông ta, có phải chuyện này rất hợp ý ông ta hay không?


- Nói xa hơn…


Giải Bẩm mở điện thoại di động của mình, mở ra một xấp tài liệu, sau đó click vào một bức ảnh, bên trong là một bức ảnh của người đàn ông trưởng thành.


- Anh ta là ai?


Lương Sâm hỏi.


- Lúc trước bởi vì anh ta không khống chế được tay lái, đâm vào vợ con lão Phương, dẫn đến vợ và hai đứa con của ông ta đều rơi xuống sông, tất cả đều chết, hiện tại anh ta còn đang bị giam trong tù.


Ánh mắt Lương Sâm hơi nheo lại.


- Cậu không nghe lầm đâu, anh ta thật đúng là còn đang bị giam trong tù.


Giải Bẩm tiếp tục nói:


- Lấy loại biểu hiện của Phương Văn Hải trong hai năm trước khiến cho cậu cảm động mà nói, trong hai năm này, ông ta không ngừng bộc lộ tình cảm với gia đình, ông ta chìm đắm trong sự tưởng niệm với các thành viên trong gia đình, cam nguyện nằm mơ. Thế nhưng thân là một thính giả có năng lực cường đại, lại nắm giữ được quan hệ nhân quả tuyệt đối trong việc này, làm sao ông ta lại dễ dàng tha thứ cho tài xế đã gây tai nạn, để cho anh ta tiếp tục còn sống sót chứ?


- Trên thế giới này, quả thật không có cái gì gọi là đào hoa nguyên ký, tôi rất bội phục Phương Văn Hải, ông ta bỏ ra thời gian hai năm để tu luyện và cảm ngộ trong thế giới hiện thực, hơn nữa còn có một người bạn ở cấp bậc như cậu giúp đỡ. Tôi tin trong hai năm này, số lượng thính giả cảm động và giúp đỡ ông ta, tuyệt đối không ít. Đồng thời, điều khiến tôi càng kính nể ông ta hơn chính là, ông ta thật đúng là tàn nhẫn, ông ta không chỉ tàn nhẫn đối với chính bản thân mình mà còn với người nhà của ông ta.


- Đây vốn dĩ là một cái bẫy, bởi vì sự tu luyện và thăng cấp của mình, ông ta đã tự tay đạo diễn vở kịch người một nhà ngoài ý muốn bỏ mình, sau đó dựa vào sự đồng tình và giúp đỡ của các người để tạo ra chốn đào hoa nguyên ký này.


- Bây giờ có lẽ qua hai năm, ông ta đã cảm nhận được linh hồn và tâm cảnh của mình, đều đạt được mục tiêu mà mình mong muốn, cho nên Phương Văn Hải dự định kết thúc, thế nhưng sau cùng còn có một việc, đó chính là ông ta còn thiếu một cơ thể có đủ tiềm lực.


- Ông ta cố ý tạo nên dáng vẻ một người mềm yếu, có thể tống tiền được. Cố ý tạo nên dáng vẻ chính mình trầm mê trong nỗi nhớ thương người thân không cách nào kiềm chế được, để đám thính giả kia đến nhà ông ta, uy hiếp ông ta, tống tiền ông ta, đem quan hệ nhân quả trở nên rối loạn, làm như thế, trong mối quan hệ nhân quả, ông ta sẽ rơi vào thế của người yếu, Phương Văn Hải có thể tìm đầy đủ lý do và cớ, đường đường chính chính ra tay với bọn họ, chọn lựa cho mình một thân xác phù hợp nhất, sau đó tiến hành đoạt xá.


- Một linh hồn cường đại, phối hợp với cơ thể khiến ông ta hài lòng, một tay Phương Văn Hải tính toán tất cả, thật đúng là rất cao minh.


Giải Bẩm nghiêng đầu nhìn sang vị lãnh đạo của chính mình, anh ta cảm thấy hơi ngoài ý muốn, bởi vì Giải Bẩm phát hiện ra, trên mặt của lãnh đạo không có xuất hiện cảm xúc tức giận, mà chính là đang suy tư.


Lương Sâm đột nhiên hỏi anh ta:


- Bắt đầu từ khi nào thì cậu điều tra về chuyện của Phương Văn Hải?


- Sau khi cậu nhóc thám tử tư kia kể cho tôi nghe về một khía cạnh khác của đào hoa nguyên ký, không bao lâu sau, tôi đã bắt đầu điều tra ông ta.


Giải Bẩm dừng một lúc, sau đó anh ta tiếp tục nói:


- Sao thế?


- Tôi đang nghĩ đến một chuyện, cậu nói xem, vị thám tử tư đã kể cho cậu nghe về một khía cạnh khác của đào hoa nguyên ký kia, bản thân cậu ta có tin vào việc có đào hoa nguyên ký không?


- Dĩ nhiên là không tin rồi, có thể sử dụng một góc độ và tư duy khác để lý giải chuyện xưa về đào hoa nguyên ký, làm sao lại tin tưởng trên thế giới này sẽ có đào hoa nguyên ký chứ?


Giải Bẩm trả lời.


Lương Sâm giơ tay ra.


- Như vậy, vấn đề liền xuất hiện, hàng xóm mới của chúng ta, vì sao lại tin tưởng chốn đào hoa nguyên ký kia của lão Phương là thật chứ, hơn nữa còn rất ngu ngốc, rất ngây thơ chạy đến…


- Tống tiền?


Chương 426

Bình Luận (0)
Comment