Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 425 - Chương 425 Đáng Thương

Chương 425

Đáng Thương


Lương Sâm đi vào trong tàu điện ngầm, Giải Bẩm đi theo phía sau anh ta, chẳng qua bởi vì Giải Bẩm vẫn luôn thông qua con quạ đen để quan sát tình hình bên kia, cho nên lúc đi đứng, nhìn anh ta hơi giống người mù đang run rẩy, dường như Lương Sâm còn mang thù, anh ta cố ý không đỡ lấy Giải Bẩm, để cho anh ta tự mình tìm đường đi.


Một cô gái trẻ đang ngồi trên ghế lập tức đứng lên, đỡ lấy Giải Bẩm ngồi vào vị trí của mình.


Vốn dĩ Giải Bẩm muốn từ chối, nhưng thấy người ta nhiệt tình như thế, anh ta cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể yên lặng ngồi xuống, Lương Sâm đứng ở bên cạnh ho khan một tiếng, trên mặt nổi lên ý cười.


Cô gái trẻ đứng ở trước mặt Giải Bẩm, nhìn thấy một soái ca có khí chất trầm ổn lại là người mù, trong lòng nổi lên cảm giác thương tiếc và trìu mến.


Chờ đến khi tàu điện ngầm đến điểm dừng thứ hai, sau khi phần lớn người trên tàu đều đi xuống, Lương Sâm ngồi xuống bên cạnh Giải Bẩm.


- Sao nào, cảm giác được một cô gái che chở như thế nào?


- Tôi vẫn đang chăm chú xem trò vui, không cảm thấy gì.


Giải Bẩm không nóng không lạnh nói, lúc trước anh ta vẫn luôn thông qua con quạ đen để theo dõi cục diện bên Tô Bạch.


- Sắp nửa tiếng rồi, bọn họ vẫn đang giằng co sao?


- Trong tay tên nhóc hàng xóm của chúng ta có địa ngục hỏa shotgun, khẩu súng đó có tác dụng khắc chế linh hồn, hai người còn lại, một là quỷ tu, một là đạo sĩ, bọn họ cũng là những kẻ lão luyện trong việc đối phó với linh hồn, bây giờ cục diện vẫn đang trong trạng thái giằng co, thế nhưng Phương Văn Hải đã thành công tách ba người bọn họ ra.


- Tách ra lại chưa động thủ, cậu đoán xem, Phương Văn Hải đang có ý gì?


- Ông ta đang quan sát.


Giải Bẩm trả lời:


- Ông ta đang quan sát tỉ mỉ mỗi người bọn họ, trong năm người này, không đúng, là trong bốn người này, ông ta đang tìm người mà mình thích nhất, điều này khá kỳ lạ, chẳng lẽ thời gian dài Phương Văn Hải nằm mộng, sau khi tỉnh dậy liền phát hiện ra tính hướng của chính mình thay đổi ư?


- Cậu biết tôi có ý gì.


Lương Sâm liếc thoáng qua Giải Bẩm:


- Cậu mù mắt nhưng tâm không mù.


“…” Giải Bẩm.


- Phương Văn Hải đã nằm mộng đủ rồi, con người ta luôn có một ngày nào đó sẽ tỉnh táo lại, trước đó tôi đã bị dáng vẻ ích kỷ và cố chấp của ông ta lừa dối, có chút quên đi. Nếu ông ta không nằm mơ nữa và có ý định tỉnh lại, ông ta vẫn là một thính giả có cấp bậc tương đương tôi, tôi đã nghĩ quá đơn giản về một nhân vật có cùng cấp bậc với mình, hoặc nói chính xác, ông ta ngụy trang quá sâu.


- Là một hồn tu, ông ta có linh hồn cường đại, cơ thể suy yếu, đây là bệnh chung của tất cả những người cường hóa hệ hồn, hoặc gọi là nhược điểm.


- Lại thêm hai năm trước biến cố xảy đến, toàn bộ gia đình ông ta bị tai nạn giao thông, sau khi bọn họ ngoài ý muốn bỏ mình, ông ta đã tạo ra căn nhà kia, cũng đem chính mình giam trong giấc mộng, thậm chí còn tạo ra con rối gỗ của chính cơ thể mình, để có thể dung nhập vào mộng cảnh của căn nhà này, trên thực tế, cỗ cơ thể vốn dĩ thuộc về ông ta đã bị bỏ bê.


- Mỗi lần đi vào thế giới chuyện xưa, Phát Thanh Khủng Bố sẽ dựa theo quy tắc của mình để giúp ông ta hoàn thiện cơ thể, thế nhưng sau khi rời khỏi thế giới chuyện xưa, Phát Thanh Khủng Bố không có khả năng lại cho ông ta một cơ thể giống như đúc.


- Nói cho cùng, cơ thể của ông ta vẫn luôn được bảo tồn cẩn thận, vì lý do đó, trước và sau khi đi vào thế giới chuyện xưa, ông ta đều ở trạng thái linh hồn, Phát Thanh Khủng Bố sẽ thu lại cơ thể.


- Cơ thể kia đã không còn thích hợp với ông ta, chính ông ta có thể ở bên trong thế giới chuyện xưa cảm giác được, bởi vì cơ thể mà Phát Thanh Khủng Bố tạo ra cho ông ta trong thế giới chuyện xưa, hoàn toàn căn cứ vào cơ thể của ông ta trong thế giới hiện thực để mô phỏng lại, sẽ không mảy may tăng lên, về phần có thích hợp hay không, cũng chỉ có trong lòng ông ta rõ ràng, theo như tin tức tôi có được, ở trong thế giới chuyện xưa lần trước, ông ta lấy trạng thái linh hồn để xuất hiện.


- Điều này cũng mang ý nghĩa, trên thực tế, cơ thể của Phương Văn Hải đã hoàn toàn không tương xứng với linh hồn của ông ta, thậm chí còn không thể chứa đựng được, bởi vì trong thời gian hai năm này, thực ra linh hồn của ông ta đang không ngừng lớn lớn dần.


Nói đến chỗ này, ngón tay út của Giải Bẩm bỗng nhiên run lên một cái, giống như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, anh ta nói:


- Trong hai năm dài đó, ngoại trừ thời gian ngắn ngủi đi vào thế giới chuyện xưa, thời gian còn lại ở trong thế giới hiện thực, Phương Văn Hải hoàn toàn dùng nó để duy trì trận pháp của căn nhà, tạo ra mộng cảnh. Chuyện này đối với sự tôi luyện và mài giũa linh hồn, là một chuyện đáng sợ đến mức nào chứ? Dù sao, chủ trì trận pháp kia chính là dựa vào năng lực linh hồn, ở trong mắt người ngoài, đây chỉ là một chuyện tiêu hao đơn giản, nhưng từ góc độ chúng ta nhìn lại, đây chính là một sự tôi luyện.


Lương Sâm vô thức sờ lên túi áo của mình, lấy ra một chiếc kẹo cao su, sau khi bóc vỏ ra liền đưa vào trong miệng của mình, chậm rãi nhai, vẻ mặt rất bình tĩnh.


Giải Bẩm rõ ràng, cảm xúc của Lương Sâm đã ở vào trong một loại ranh giới phẫn nộ và hung bạo rồi.


Lúc này Giải Bẩm chớp mắt, đem thị giác của chính mình từ bên chỗ con quạ đen về, con quạ đen kia cũng lập tức bay lên, nó vốn dĩ là một người khách qua đường, chỉ làm đôi mắt cho Giải Bẩm trong một thời gian ngắn ngủi.


- Có câu nói, tôi hiểu cậu đã biết, nhưng tôi vẫn muốn nói:


Giải Bẩm đột nhiên lên tiếng.


Lương Sâm nhẹ nhàng xoa nắm đấm của mình:


- Người nào đó lại muốn bị đánh xuống lòng đất rồi, cậu nói đi.


- Lúc trước vì sao cậu lại đồng ý giúp chủ trì trận pháp của căn nhà kia khi Phương Văn Hải đi vào thế giới chuyện xưa?


- Bởi vì khi đó tôi nhìn thấy ông ta đáng thương.


Lương Sâm trả lời.


- Đáng thương ư?


Giải Bẩm cười nói:


- Tôi hiểu, Phương Văn Hải quả thật rất đáng thương, người trong nhà ông ta đều qua đời vì tai nạn xe cộ, ông ta không chịu nổi đả kích, cho nên chính mình tạo ra “đào hoa nguyên ký”, chính mình ở bên trong làm mộng đẹp, không nguyện ý tỉnh lại, rất đẹp, rất cảm động, rất khiến người ta xúc động, một người đàn ông si tình, một người cha thương con.


Nói đến đây, Giải Bẩm không kìm lòng nổi, anh ta tháo chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay mình xuống.


- Hai năm trước, so với hiện tại, ngài Lương của chúng ta ngây thơ hơn nhiều, cho dù đã trải qua mưa gió trong thế giới chuyện xưa, thế nhưng không đến mức độ chết lặng như bây giờ, ít nhất, đối với cuộc sống bên trong thế giới hiện thực, cậu còn có cảm xúc, không như bây giờ, giữ mình trong sạch, sau khi nhìn thấy đứa bé kia, thế mà còn lập tức dự định đi làm bố dượng của thằng bé.


Lương Sâm không nói gì, tiếp tục nghe Giải Bẩm nói.


Chương 425

Bình Luận (0)
Comment