Chương 430
Không Tin Ngẩng Đầu Lên Nhìn, Trời Xanh Bỏ Qua Cho Ai
“Cậu sẽ không phạm vào loại sai lầm hạ cấp này, cho nên ngày từ đầu, chúng tôi đã biết cậu có vấn đề, thật ra, sau đó cho dù cậu cung cấp bất kỳ tin tức gì, chúng tôi sẽ lý giải theo phương hướng ngược lại, quả đúng là ngoài dự đoán, thật sự phải nói một tiếng cảm ơn với cậu rồi. Khả năng đoạt xá, chúng tôi đã nghĩ đến, nhưng việc kết nối, ký thác linh hồn, đơn giản là vì thuận tiện liên lạc trong căn nhà quỷ dị này thôi, không nghĩ tới, thật đúng là dùng tới trong loại trường hợp này.”
Tiểu Lâm cười, huyết mị lại một lần nữa bay ra ngoài, bay về phía mập mạp:
- Tôi nghĩ việc Tô Bạch gọi bạn bè đến sẽ để cho người kia có thêm nhiều lựa chọn hơn, chỉ là tôi không nghĩ đến, Tô Bạch lại có thể gọi được mấy người đến, nói thật lòng, tôi cảm thấy hơi hối hận, bởi vì nhìn dáng vẻ này, các người quả thật có khả năng lật bàn.
- Bây giờ chúng tôi cũng chưa chắc thua.
Mập mạp tiếp tục vừa cười vừa nói.
- Thật xin lỗi, anh không có cơ hội đấy rồi.
Tiểu Lâm giơ tay lên, huyết mị lại một lần nữa ngưng tụ ra sát khí.
Lúc này, hòa thượng đang ngồi xếp bằng trong nhà, dùng sức mở mắt, đôi môi mấp máy mấy lần, bây giờ phần lớn cơ thể của hòa thượng bị lão Phương khống chế, muốn làm bất kỳ một cử động nào đều rất gian nan, thế nhưng hòa thượng vẫn gắng gượng nói ra hai chữ:
- Giải phong!
Cùng lúc đó, mập mạp cũng cúi đầu xuống, khẽ gầm lên hai chữ:
- Giải phong!
Trong nháy mắt, con trai Tiểu Văn của lão Phương.
Con gái Tiểu Quyên của lão Phương.
Vợ lão Phương.
Con rối của lão Phương.
Toàn bộ đều được giải phong ấn.
Trong nháy mắt, hoàn cảnh của nơi này bắt đầu thay đổi.
Tiểu Lâm cảm thấy hoa mắt, mập mạp ở trước mắt anh ta không thấy đâu nữa, Tiểu Quyên thì dựa vào người anh ta:
- Chú ơi, mẹ cháu nấu xong cơm rồi, chú vào ăn cơm đi.
- Đúng thế, chú vào nhà ăn cơm cùng đi.
Tiểu Văn cũng ôm lấy cánh tay anh ta.
- Vào trong đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Vợ lão Phương cũng đến gọi.
Trên mặt Tiểu Lâm không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
Anh ta biết rõ những con rối này, những vong linh này.
Đối với thân nhân duy nhất còn đang tại thế của bọn họ, cũng chính là lão Phương thật kia có bao nhiêu hận ý.
- Tôi thật đúng là không thể tin vào mắt mình.
Lúc này trong đôi mắt của Giải Bẩm lóe lên ánh sáng màu xanh lam, vào giờ phút này, anh ta đã hoàn toàn xâm nhập vào camera và những động vật ở xung quanh căn nhà của lão Phương, dùng đường tắt để đi “quan sát” tất cả những chuyện đang diễn ra trong căn nhà kia.
Trước đó bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên anh ta chỉ có thể khống chế được một con quạ, nhưng lúc này đây, lựa chọn của Giải Bẩm trở nên nhiều hơn, hình ảnh thu được càng thêm đầy đủ và không một góc chết nào.
Một cánh tay của Giải Bẩm khoác lên vai của Lương Sâm, anh ta đã đem những hình ảnh mà mình nhìn thấy được truyền đến tiềm thức của Lương Sâm.
Hai người bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đi từ công ty đến chỗ này, thế nhưng, đồng thời cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân, bọn họ đều không đi vào trong căn nhà này, không có bất kỳ can thiệp nào đối với những chuyện đang xảy ra bên trong.
Giống như Lương Sâm đã nói, cho dù anh ta cảm thấy phẫn nộ vì bị lừa gạt, nhưng vẫn không đến mức hoàn toàn vạch mặt với một thính giả có cấp bậc tồn tại tương đương với mình, mà Giải Bẩm càng là tôi tớ của Lương Sâm, dù cho thường xuyên đùa cợt trong lời nói. Thế nhưng trong những chuyện như thế này, khi chưa đạt được sự cho phép của Lương Sâm, anh ta sẽ không tự tiện hành động.
- Thật đúng là thú vị.
Lương Sâm tự mình lẩm bẩm, trong giọng nói mang theo thổn thức và cảm thán:
- Tôi đột nhiên cảm thấy chính mình thật già, giám đốc Giải Bẩm, có phải cậu cũng có cảm giác này không?
- Cậu đang nói đến thời gian trên giường à?
Khóe miệng Giải Bẩm nhếch lên, nở một nụ cười, hỏi.
- Cùng với một người đàn ông thảo luận về đề tài này, tôi luôn cảm thấy đó là một chuyện rất nguy hiểm, hơn nữa, tôi vẫn luôn độc thân, đó là bởi vì đối với người phụ nữ kia, tôi còn nhớ mãi không quên, cậu thì sao?
Giải Bẩm không nói lời nào, chỉ nhìn Lương Sâm.
Lương Sâm nhún vai nói:
- Cậu thật đúng là hết thuốc chữa.
- Thật ra hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.
Giải Bẩm đột nhiên lên tiếng.
- Ha ha ha, gần đủ rồi.
Lương Sâm lấy kính của mình xuống, dùng một tấm khăn lụa lau qua:
- Kết cục như thế, rất phù hợp với thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố, cậu không cảm thấy như thế sao?
Giải Bẩm khẽ gật đầu:
- Nhưng nơi này không phải là thế giới chuyện xưa, đây là thế giới hiện thực.
- Trên thực tế cũng không có gì khác biệt – Lương Sâm thở dài nói:
- Tiếp tục nhìn đi, nhìn xem kết quả cuối cùng.
- Chẳng qua, cho dù là loại kết quả kia, cậu đều sẽ không ra mặt ư?
- Coi như là đến xem một bộ phim điện ảnh đi, chúng ta luôn phải chờ đến khi bộ phim kết thúc, có lẽ phía sau còn có kịch hay.
Cơ thể của Tiểu Lâm bi đám người Tiểu Quyên, Tiểu Văn lôi kéo vào bên trong, anh ta muốn đi giết mập mạp, bởi vì rất hiển nhiên, dường như lão Phương không còn dư thừa bao nhiêu sức lực để đi đoạt xá mập mạp, hoặc là nói, trong lòng lão Phương vẫn tin tưởng mình, thế nhưng từ cảm giác của Tiểu Lâm mà nói, ông ta có thể đoạt xá thành công được mập mạp hay không, thật đúng là khó nói.
Điều này tương đương với việc leo núi, nếu như không leo lên được vị trí cao nhất, như vậy sẽ đem chính mình rơi xuống vách đá sâu vạn trượng!
Điểm này Tiểu Lâm rất rõ ràng, trước khi anh ta cùng đám người Tô Bạch thành lập tổ đội, Tiểu Lâm đã lựa chọn đứng về phía Phương Văn Hải. Trong này dĩ nhiên bao gồm việc trao đổi lợi ích không thể thông báo ra, nhưng loại chiến đội này cũng mang ý nghĩa nguy hiểm rất lớn. Trong khoảng thời gian ở chung này, Tiểu Lâm miễn cưỡng thăm dò được tính tình của Tô Bạch, mập mạp, hòa thượng và Gia Thố. Bốn người này đều rất tàn nhẫn, thậm chí ở một số phương diện, bọn họ không thua kém gì lão Phương.
Chờ sau khi chuyện này kết thúc, nếu như sau cùng, người thắng trận không phải là Phương Văn Hải, mà chính là đám người Tô Bạch, như vậy Tiểu Lâm không tin rằng mình có thể sống sót rời khỏi Thượng Hải. Bản thân anh ta đã làm ra lựa chọn ruồng bỏ đồng đội, thậm chí có thể nói là cố ý gài bẫy bọn họ, bọn họ có đầy đủ lý do nhân quả để trả thù anh ta.
Chẳng qua lúc Tiểu Lâm đang chuẩn bị đẩy mấy người này ra, anh ta lại ngoài ý muốn phát hiện, hoàn cảnh xung quanh mình đang không ngừng phát sinh biến hóa, trước đó, anh ta đang đứng trong sân, thế nhưng một phút sau. Tiểu Lâm phát hiện mình đang ngồi trên bàn ăn, huyết mị biến mất không thấy đâu nữa, trong tay anh ta thế mà lại đang cầm một đôi đũa, trên bàn cơm là những món ăn nóng hổi.
Cơ thể của Tiểu Lâm bắt đầu run rẩy, đây là biểu hiện của sự sợ hãi sâu trong nội tâm, trước đó đi vào căn nhà này, nhiều chuyện quỷ dị xảy ra, Tiểu Lâm đều rõ ràng, có Phương Văn Hải ở trong tối theo dõi tất cả, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, thế nhưng hiện tại, ông ta đang lần lượt ở trong đại chiến đoạt xá với Tô Bạch, Gia Thố, hòa thượng và mập mạp, hoàn toàn không lo được căn nhà này rồi.
Như vậy, căn nhà này chính là ở trong trạng thái vô chủ…
Mà con rối của lão Phương, vợ lão Phương, Tiểu Văn, Tiểu Quyên. Trên thực tế, bọn họ đã ở trong căn nhà này được hai năm, bọn họ chân chính là… Dân bản địa!