Chương 431
Phẫn Nộ Đến Từ Trong Căn Nhà
Nói cách khác, hiện nay căn nhà này đang nằm trong tay của người nhà lão Phương. Chính bản thân Tiểu Lâm cũng rất rõ ràng, người nhà của lão Phương có hận ý với Phương Văn Hải sâu đến mức nào.
Cho dù tình thân có sâu sắc đến mức nào đi chăng nữa, cũng không ngăn được nỗi oán hận khi bị chính tay thân nhân của mình giết chết, sau đó còn bị giam cầm linh hồn, chịu đủ loại tra tấn trong hai năm.
“Ăn đi.” Tiểu Quyên thúc giục.
“Ăn đi.” Tiểu Văn thúc giục.
“Ăn đi.” Vợ lão Phương thúc giục.
“Ăn đi.” Lão Phương cũng thúc giục.
Tiểu Lâm không muốn ăn, hiện tại anh ta luống cuống đến mức trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh.
Thế nhưng cho dù anh ta không muốn ăn cũng phải ăn, tay của Tiểu Lâm giống như không nghe theo sự điều khiển của anh ta, chủ động gắp thức ăn lên, sau đó tự động mở miệng, đưa thức ăn vào trong miệng, không cần nhai, cứ thế nuốt thẳng xuống.
Tiểu Lâm không cách nào khống chế được chính mình, lúc trước căn nhà này được xây dựng dựa vào sự giúp đỡ của rất nhiều thính giả, bên trong có chứa rất nhiều huyền ảo. Vào lúc này đây, Phương Văn Hải vẫn còn đang ở bên ngoài dốc sức tiến hành đoạt xá.
Ông ta hoàn toàn không có tâm tư đi khống chế căn nhà này, hiện tại căn nhà đầy sát khí, bản thân Tiểu Lâm đang ở trong đó, hơn nữa anh ta lại là người của Phương Văn Hải, chính mình sẽ phải chịu loại đãi ngộ gì, chính mình sẽ rơi vào loại kết cục gì, trong lòng anh ta rất rõ ràng.
Ít nhất cũng không phải chỉ đơn giản là mời ăn cơm như thế.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Lâm đã phát hiện ra được sự khác thường ở trong đó, quả thật không chỉ đơn giản là mời khách ăn cơm, người ta không có ý định đơn giản như thế. Bản thân anh ta đang không ngừng ăn, một bàn đồ ăn, lão Phương, vợ lão Phương, cộng thêm Tiểu Văn và Tiểu Quyên đều không động đũa, chỉ nhiệt tình nhìn anh ta ăn. Bọn họ không ngừng thúc giục anh ta ăn, sau khi Tiểu Lâm ăn xong một bát cơm, vợ lão Phương lập tức lại xới thêm cho anh ta một bát.
Khi Tiểu Lâm ăn xong bát cơm thứ năm và một nửa đồ ăn trên bàn, cuối cùng anh ta hoàn toàn trở nên hoảng loạn rồi, không nói đến những chuyện khác, chỉ nói đến cảm giác căng trướng như muốn nứt ra từ bụng truyền đến cũng đủ khiến Tiểu Lâm không thể chịu đựng nổi.
Thế nhưng anh ta vẫn phải ăn, anh ta không có cách nào dừng lại, cũng không thể dừng lại, tay anh ta không nghe theo sự khống chế, liên tục gắp thức ăn vào bên trong miệng, chỉ hơi nhai qua liền tự động nuốt xuống, đây thật là đúng với câu ăn như hổ đói.
Bụng của Tiểu Lâm đã phồng lên, trên bụng nổi gân xanh, vợ lão Phương lại bưng ra một bát canh rất lớn, Tiểu Lâm muốn từ chối, chẳng qua anh ta căn bản không có cách nào, cũng không có năng lực từ chối. Tiểu Lâm chủ động bưng bát canh lên bắt đầu uống, rất nhanh, một bát canh lớn đều vào bụng của anh ta.
- Canh tôi nấu có dễ uống không? Tôi nấu rất nhiều đấy.
Vợ lão Phương hòa ái nói, bây giờ bà ta lộ ra dáng vẻ rất hiền lành, thế nhưng ở trong mắt Tiểu Lâm, thật ra rất dữ tợn, rất đáng sợ. Bởi vì rất nhanh, vợ lão Phương lại bưng một bát canh lớn từ trong bếp ra.
Tiểu Lâm nhận lấy, một hơi uống sạch, ngay sau đó, vợ lão Phương lại mỉm cười đi lấy canh cho anh ta.
Tiểu Lâm liên tục uống, uống rồi lại uống, Tiểu Lâm đã không chịu đựng nổi, khóe miệng của anh ta bắt đầu có nước canh tràn ra, thế thế nhưng cho dù anh ta không chịu đựng nổi, anh ta vẫn phải tiếp tục gắng gượng chống đỡ, Tiểu Lâm không cách nào khống chế được chính mình, tiếp tục ăn uống “thả phanh”.
Ngay sau đó, lão Phương đứng dậy, cùng với hai người con của mình đi tới, lão Phương giữ vị trí bả vai của Tiểu Lâm, Tiểu Văn và Tiểu Quyên giữ lấy vị trí hai chân của Tiểu Lâm.
- Trong người cậu thấy không thoải mái à? Đây là một phương pháp dân gian, để tôi giúp cậu một tay.
Cho dù là lão Phương hay Tiểu Văn, Tiểu Quyên, trên mặt bọn họ đều hiện ra vẻ ân cần, thế nhưng Tiểu Lâm hoàn toàn không cảm nhận được ý tứ ân cần kia, anh ta bị nâng lên, lão Phương và hai người con của mình bắt đầu kéo thân kể của Tiểu Lâm.
Ở thời cổ đại, có rất nhiều hình phạt đặc thù vẫn luôn được giấu kín và lưu truyền lại, ví dụ trong nhà giam bẩn thỉu có rất nhiều chuyện xấu xa được che giấu, không muốn cho người ta biết đến. Ví dụ như cai ngục muốn giết chết phạm nhân mà không để lại dấu vết, trên thực tế, việc này thật ra rất đơn giản. Trước đó bỏ đói anh ta mấy ngày, sau đó lại chuẩn bị cho anh ta một bàn thực ăn thịt cá phong phú, ngươi phạm nhân kia chắc chắn sẽ ăn no căng bụng, sau đó mấy tên cai ngục sẽ chia ra giữ đầu và hai chân của phạm nhân, không ngừng đi tới đi lui, vừa kéo lại vừa ép xuống, làm như thế rất dễ dàng khiến cho phạm nhân chết bất đắc kỳ tử, thế nhưng khi pháp y đến khám nghiệm tử thi sẽ không kiểm tra ra một chút thương thế nào. Ở trong một số quyển tiểu thuyết cổ đại nó được gọi là ngục chết.
Rất hiển nhiên, Tiểu Lâm đang phải chịu loại thống khổ này, so với những phạm nhân kia, thật ra Tiểu Lâm lại càng ăn nhiều hơn.
Thời gian trôi qua, Tiểu Lâm cảm nhận được dạ dày của mình như muốn nứt ra, vào lúc này đây, toàn bộ cơ thể của anh ta đều đã trở nên bắt đầu vặn vẹo, cùng vặn vẹo theo còn có tất cả mọi giác quan của anh ta.
Tiểu Lâm muốn phản kháng, anh ta vẫn luôn muốn phản kháng, thế nhưng hiện tại căn nhà này không cho phép anh ta phản kháng, không cho phép anh ta kháng cự, so với căn nhà, sức mạnh cá nhân của anh ta không đáng kể gì.
Phương Văn Hải có thể khống chế căn nhà này, Lương Sâm cũng có thể khống chế nó, dù sao Lương Sâm từng giúp Phương Văn Hải chủ trì trận pháp của căn nhà trong thời gian ông ta đi vào thế giới chuyện xưa, chỉ là hiện tại Phương Văn Hải hoàn toàn không có cơ hội đó, ông ta đang tiến hành một trận quyết chiến cuối cùng với mập mạp, mà Lương Sâm thì khoanh tay đứng ngoài cuộc, không có ý ra tay cứu trợ.
Đám người Tiểu Văn, Tiểu Quyên chính là dân bản địa ở đây, bọn họ đang không ngừng thôi thúc sự đáng sợ, quỷ dị của căn nhà này ra, hoặc là nói, thật ra chính bản thân họ vốn dĩ là một bộ phận của ngôi nhà, bọn họ chính là điểm mấu chốt của trận pháp này.
“Phụt…”
Vào lúc này, tai, mắt, mũi, miệng của Tiểu Lâm đều tràn ra máu tươi. Thức ăn trên bàn chậm rãi biến thành giòi bọ, rắn, côn trùng, chuột, kiến… Đủ loại kiểu dáng, từng con giòi màu đỏ tươi đang bắt đầu không ngừng từ trong mũi, thậm chí là ở trong mắt Tiểu Lâm chui ra…
Người mập mạp rất lớn, có lẽ điều này không làm gia tăng độ khó của đoạt xá, nhưng không thể nghi ngờ, nó làm cho quá trình đoạt xá trở nên rõ ràng hơn.
Ban đầu, vốn dĩ làn da của mập mạp trắng nõn, nhưng lúc này đây, hơn một nửa da thịt trên người anh ta bắt đầu chuyển sang màu xanh đen. Mập mạp cắn chặt răng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, hiển nhiên là đang ra sức chống cự và chèo chống.
Trên thực tế, phương pháp xa luân chiến này (đánh luân phiên), người đầu tiên dĩ nhiên rất bi tráng, thế nhưng người cuối cùng mới thật sự là quan trọng. Nếu người cuối cùng không gánh được, như vậy tất cả mọi sự hy sinh của những người đi trước đều mất đi ý nghĩa, nếu người như người cuối cùng chống đỡ được, như vậy tất cả hy sinh của những người phía trước đều sẽ chỉ là tạm thời.