Chương 432
Trả Thù
Chỉ cần mập mạp có thể chống đỡ được, trong cuộc ác chiến đoạt xá này, bốn người bọn họ sẽ thu được thắng lợi.
Phương Văn Hải đã làm hết sức mình, cho dù hiện tại ông ta vẫn đang nỗ lực như cũ, nhưng nói cho cùng, ông ta vẫn không có cách nào công phá được “tảng thịt mỡ” mập mạp.
Càng giằng co, càng khiến cho Phương Văn Hải tiêu hao sức lực, sức mạnh của ông ta đang không ngừng mất đi và suy yếu, nơi đây mang đến phản ứng dây chuyền không riêng gì đối với việc tiếp tục đoạt xá mập mạp càng ngày càng trở nên khó tiến hành, mà ngay cả với ba người Tô Bạch, Gia Thố và hòa thượng vốn dĩ đã bị ông ta đoạt xá và trấn áp, lúc này đây, ba người bọn họ lại bắt đầu rục rịch. Thậm chí Phương Văn Hải đã nhận ra được, ba người bọn họ đang tích lũy lực lượng để tiến hành phản công.
Dù sao trước khi Phương Văn Hải chưa thể hoàn toàn kết thúc đoạt xá, ông ta không thể xóa sạch đi linh hôn ban đầu trong cơ thể, điều đó không khác gì cho ba người Tô Bạch một cơ hội.
Cục diện đã bắt đầu không ngừng trượt xuống, trượt về phía tình cảnh Phương Văn Hải không thể khống chế được.
Tiểu Lâm biến mất không thấy đâu, trên thực tế, Phương Văn Hải biết rất rõ ràng Tiểu Lâm đang ở nơi nào.
- Các người là vợ con của tôi, ở thời điểm này, thế mà các người chẳng những không giúp tôi, ngược lại còn hại tôi!
Tiếng gầm thét của Phương Văn Hải vang vọng trong khắp ngõ ngách của căn nhà, không ngừng vang vọng.
Trong nhà, Tiểu Văn, Tiểu Quyên, vợ lão Phương, con rối của lão Phương đều không ngừng run lên, vẻ mặt hoảng sợ, hiển nhiên, đối với Phương Văn Hải, bọn họ không có cái gì gọi là tình thân của gia đình, không phải là tình cảm vợ chồng, càng không phải là tình cảm cha con, không phải kính trọng, không phải sùng bái, mà là một loại sợ hãi thật sâu… Sợ hãi vào trong xương tủy.
Loại sợ hãi này đã kéo dài trong suốt hai năm, in sâu vào trong linh hồn của bọn họ.
Vào đúng lúc này, cơ thể của Tô Bạch đột nhiên đình trệ, ánh mắt của hắn khôi phục lại thanh tỉnh trong lúc ngắn ngủi, hắn mở to miệng, nói.
- Ngẩng đầu lên nhìn trời, để xem ông trời bỏ qua cho ai!
(Bất luận là tội hay phúc, đã là nghiệp thì không cách nào trốn tránh, thiện ác cuối cùng đều có báo ứng. Cho dù có được thần thông, cũng vẫn không thể thoát được quy luật nghiệp báo, nếu không tin thì ngẩng đầu nhìn lên trời, xem ông trời bỏ qua cho ai.)
Bởi vì hiện tại Tô Bạch và Phương Văn Hải đang dùng chung một cơ thể, cho nên giọng nói của Tô Bạch cũng giống như Phương Văn Hải trước đó, truyền đến mọi ngõ ngách trong căn nhà.
Sau khi Lão Phương, vợ lão Phương, Tiểu Quyên, Tiểu Văn nghe thấy những lời mà Tô Bạch nói, vẻ mặt hoảng sợ chậm rãi biến mất, ngay lập tức trên mặt bọn họ xuất hiện một loại thái độ kiên quyết đập nồi dìm thuyền. Bọn họ không muốn tiếp tục sống những ngày tháng giống như trước kia nữa, từ giây phút bọn họ chết đi đến bây giờ, thời gian hai năm, trong lòng bọn họ không ngừng tích tụ phẫn nộ và hận ý với Phương Văn Hải, bọn họ không chỉ muốn giải thoát, không chỉ muốn chấm dứt chính mình,
Bọn họ,
Càng phải,
Trả thù!
Dù người này là chính mình, dù người này là chồng của mình, dù người này có là cha của mình, nhưng khi một số chuyện đã làm đến mức độ cực đoan, thật ra thân tình… Đã không đáng nhắc đến.
Bụng của Tiểu Lâm không ngừng phồng lên, từng con rắn, côn trùng, chuột, kiến tiếp tục chạy loạn trong cơ thể anh ta. Sức mạnh của căn này càng không ngừng trấn áp lấy Tiểu Lâm, khiến cho anh ta không cách nào phản kháng, chỉ có thể cảm giác được cơ thể mình đang dần dần phát sinh biến hóa, cơ thể anh ta đang từng bước sụp đổ, thậm chí là vào lúc này, linh hồn của anh ta cũng đang chịu ảnh hưởng lớn.
- Các người…
Một phút sau, Phương Văn Hải lại một lần nữa nắm quyền kiểm soát cơ thể của Tô Bạch, ông ta bắt đầu gầm thét, bắt đầu rống lên.
- Tôi cho các người cơ hội bất tử, bất diệt, không bao giờ bị chôn vùi, các người thế mà lại báo đáp tôi như vậy, làm sao các người có thể đối xử với tôi như thế!
Lương Sâm móc lỗ tai, những lời gầm thét của Phương Văn Hải truyền đến tai anh ta một cách rõ ràng, Lương Sâm luôn cảm thấy, những lời này thật châm chọc, không thể nói lý.
- Đây chính là bản tính ích kỷ của con người.
Giải Bẩm lên tiếng nói.
Lương Sâm khẽ gật đầu:
- Ông ta cảm thấy toàn thế giới này đều thiếu nợ ông ta.
- Ông ta có thể nói ra những lời này, thật đúng là thú vị, hai năm trước, rốt cuộc là cậu ngây thơ đến mức nào, thế mà lại đi tin tưởng loại người này, hơn nữa còn đi giúp đỡ.
Giải Bẩm giễu cợt cười nói.
- Ai cũng có lúc não tàn, chẳng qua hiện tại đối với tôi mà nói, những thứ này đều không có ý nghĩa gì cả, bởi vì trên thực tế, thời gian hai năm, Phương Văn Hải đã tự biến mình thành một kẻ não tàn, ông ta xây dựng nên một đào hoa nguyên ký giả, thế nhưng, nội tâm của ông ta lại thật sự bị giam cầm trong đào hoa nguyên ký đó, ông ta đã trở nên ngu ngốc, ngu ngốc đến mức không ai bằng, một người như thế, vậy mà lại còn có cùng cấp bậc với tôi, thật đúng là khiến cho tôi cảm thấy không thoải mái.
Lương Sâm lấy vỏ kẹo cao su ra, nhả bã kẹo cao su của mình vào trong đó, gói lại, sau đó bỏ vào túi quần của mình, cười nói.
- Ngẩng đầu lên nhìn trời, để xem ông trời bỏ qua cho ai. Lời này thật đúng là thú vị.
- Quả thật rất thú bị, cũng rất phù hợp với tình hình.
Giải Bẩm dừng một lúc rồi nói tiếp:
- Chẳng qua tôi không tin trên đỉnh đầu có cái gọi là ông trời.
- Mỗi thính giả đi vào Phát Thanh Khủng Bố đều là kẻ vô thần (Không tin vào thần thánh), bởi vì thần vốn dĩ là những thứ giả tạo, lừa dối, được tạo ra trong khi con người cảm thấy e ngại và sợ hãi, nó khiến cho con người ta cảm thấy ấm áp và được an ủi, giống như một con đà điểu vùi đầu vào trong những hố cát, giả bộ như không biết chuyện gì cả, giả bộ ra dáng vẻ mình được thần quan tâm và chăm sóc.
- Thế nhưng, trên thực tế, ở sâu trong nội tâm mỗi người đều hiểu rõ được điều này. Tôi có thể đưa đến một kết luận, phần lớn nội tâm của thính giả đều có cảm giác với Phát Thanh Khủng Bố không thua gì những tín đồ cơ đốc hay phật tử trong thế giới hiện thực.
- Những lời này của cậu, thật đúng là có chiều sâu.
Giải Bẩm nói.
- Thật ra không có chiều sâu gì cả, cậu nhìn xem, Phương Văn Hải vì mục đích của mình mà cố ý giết chết người một nhà, thậm chí còn giam cầm linh hồn của bọn họ trong suốt hai năm, khiến cho bọn họ nhận hết tra tấn, đây có phải là cực kỳ tàn nhẫn không?
- Chẳng qua, cậu cũng đừng quên, người phụ nữ mà trong lòng tôi luôn nhớ mãi không quên kia. Lúc trước một mình cô ấy đi thẳng đến nước Anh, xóa bỏ đi một thành phố, bàn về mức độ tàn nhẫn, hình như Phương Văn Hải không xứng xách giày cho cô ấy.
- Ý của cậu muốn nói đến chính là, khi Phát Thanh Khủng Bố cân nhắc những chuyện này, thật ra nó vẫn mang theo tình cảm chủ quan của chính mình?
- Có lẽ là như thế, nhưng đổi một góc độ để suy nghĩ, chuyện của Phương Văn Hải xảy ra ở trước mắt chúng ta, cho nên chúng ta sẽ cảm thấy Phương Văn Hải là gieo gió gặt bão, thiên đạo luân hồi, mà chuyện Lệ Chi làm lúc trước, xóa bỏ đi một thành phố, cảm giác khi tôi biết chuyện này chính là, thật đúng là khí phách, không hổ là người phụ nữ mà tôi thích.