Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 433 - Chương 433 Đến Đi, Tự Bạo Nào

Chương 433

Đến Đi, Tự Bạo Nào


“Ha ha, thật đúng là cảm giác này.”


Giải Bẩm khẽ gật đầu:


- Thế nhưng, có một chuyện tôi rất muốn biết rõ, bốn người kia, ngay từ đầu khi bọn họ tập hợp lại, từ khi nào thì bọn họ quyết định áp dụng phương thức cực đoan đó để tiến hành đến bước này?


- Nếu nói chuyện này được thiết kế ngay từ đầu, tôi không tin. Cho dù trong bốn người bọn họ tồn tại một kẻ thông minh, nhưng khi thực lực của hai bên chênh lệch lớn như thế, có đôi khi, sự thông minh đó sẽ có vẻ rất yếu ớt.


- Khả năng chính là đi một bước nhìn một bước, sau đó chậm rãi biến thành cục diện như hiện tại, chẳng qua bốn người này thật đúng là thú vị, sau này có thể chú ý đến bọn họ một chút.


- Sau khi mấy người kia rời đi, một số tin tức và tài liệu mà bọn họ dùng quyền hạn của chính mình lấy được đã bị rò rỉ ra ngoài, dẫn đến một số thính giả không có đủ tư cách và quyền hạn truy vấn tin tức vẫn nắm được tư liệu, gây ra không ít hỗn loạn.


Lúc này Giải Bẩm đột nhiên chuyển đề tài:


- Nhất là bên phía Thượng Hải của chúng ta, đã xảy ra mấy chuyện tương tự như thế rồi.


- Nếu như Phát Thanh Khủng Bố đã không truyền đạt nhiệm vụ hiện thực, như vậy chúng ta không cần bận tâm về nó. Có lẽ trong này còn có sự trợ giúp của Phát Thanh Khủng Bố, khả năng nó cảm thấy ở trong thế giới hiện thực, rất nhiều thính giả có vòng xã giao quá hạn hẹp. Vì muốn để cho bọn họ càng thêm náo nhiệt hơn, cho nên Phát Thanh Khủng Bố cố ý để những người kia đem tư liệu rò rỉ ra ngoài. Cậu phải biết rằng, những người có thể đi đến chỗ người kia, rốt cuộc có cấp bậc gì, thứ mà bọn họ lưu lại trong căn nhà ở thế giới hiện thực, cũng không phải là bất cứ con chó, con mèo nào đều có thể đến trộm được.


- Tôi hiểu rồi.


Giải Bẩm hít sâu một hơi, nói:


- Bên kia sắp có kết quả rồi.


- Lôi!


Trận pháp của căn nhà này, thật ra khi người một nhà lão Phương đi đối phó với Tiểu Lâm, trận pháp này đã hoàn toàn mở ra. Ban đầu dựa vào trận pháp của căn nhà, sấm sét mà mập mạp dẫn đến bị ngăn cản, không cách nào khống chế được. Hiện tại, mập mạp đã sớm khống chế lại được, thế nhưng mập mạp đang chờ đến tiết điểm rồi mới dẫn sấm sét xuống.


Chẳng qua anh ta không dẫn sấm sét về phía mình, mà chính là bổ về phía Tô Bạch, bởi vì ai nấy đều có thể thấy được, Tô Bạch mới chính là cơ thể mà Phương Văn Hải muốn nhất, cũng là người đầu tiên bị ông ta đoạt xá.


Bóng đen của Phương Văn Hải bay lên, một tia chớp bị ông ta trực tiếp đánh xuống, thế nhưng vào lúc này, bóng đen đong đưa, đồng thời chịu ảnh hưởng còn có Gia Thố và hòa thượng, màu đen trên người bọn họ nhạt đi rất nhiều.


- Nam mô a di đà phật!


Hai mắt hòa thượng mở ra, sau lưng anh ta là một cái bóng của Phật.


- Ma!


Gia Thố khẽ quát lên một tiếng, ma khí quanh người anh ta bỗng nhiên trở nên mãnh liệt.


Vào thời điểm này, ban đầu hòa thượng và Gia Thố vốn bị đoạt xá, đã bắt đầu phản kháng.


- Đi xuống cho tôi!


Trong bóng đen truyền ra tiếng thét chói tai!


Cơ thể của hòa thượng và Gia Thố lập tức trở nên lung lay sắp đổ, bóng Phật trở nên ảm đạm, ma khí cũng rơi vào trong tình trạng uể oải.


Vào lúc này, bởi vì liên tiếp dẫn dắt sấm sét xuống, tiêu hao quá nhiều sức lực, màu đen trên người mập mạp thế mà đậm hơn mấy phần.


- Các cậu thật sự quá ngây thơ rồi! Ngây thơ như vợ con của tôi vậy!


Giọng nói tàn nhẫn của Phương Văn Hải không ngừng vang vọng.


Thế nhưng, đúng lúc này, trong giọng nói của Phương Văn Hải bỗng nhiên xen lẫn run rẩy.


Giờ phút này đây, huyết khí trong người Tô Bạch bắt đầu không ngừng sôi trào, sát khí cũng bắt đầu chồng chéo, đối đầu nhau. Trong người Tô Bạch có hai loại huyết thống, hơn nữa hắn đã đem hai loại huyết thống này thành lập nên một mối quan hệ hài hòa.


Nhưng lúc này, khi hòa thượng, Gia Thố và mập mạp cùng nhau phản kháng, hắn không lựa chọn đi trực tiếp phản kháng, mà chính là nhân cơ hội đó, trực tiếp châm ngòi, để hai huyết thống trong người hắn tiến hành giao phong.


Rất dứt khoát, rất sắc bén, rất phù hợp với tính cách của Tô Bạch.


- Cậu… Cậu… Cậu muốn… Tự bạo sao?


Phương Văn Hải giống như nhìn thấy quỷ, giọng nói của ông ta bắt đầu run rẩy, lần này, là lần đầu tiên ông ta thể hiện ra tâm trạng sợ hãi, ông ta quả thật rất sợ hãi, cũng rất luống cuống.


Bởi vì hai linh hồn cùng ở trong một thân thể, cho nên Phương Văn Hải càng có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Tô Bạch.


Ông ta có thể cảm ứng được, Tô Bạch quả thật không có chút do dự, e sợ hay lùi bước nào, đơn giản giống như một đứa bé cầm một nén hương đang cháy đi châm ngòi pháo.


Cứ như thế đem chính mình tự bạo!


Trên thực tế, cục diện không hoàn toàn sụp đổ đến loại tình trạng này.


Tiểu Lâm bị người một nhà lão Phương vây lại trong căn nhà, không rõ sống chết, nhưng có một điều rất rõ ràng, lúc này đây, Tiểu Lâm căn bản không có cách nào gây ra được sóng gió gì. Còn lại, chính là bốn người và Phương Văn Hải “dày vò” lẫn nhau. Hơn nữa Phương Văn Hải là người chủ động xâm lấn, bốn người Tô Bạch làm phe phòng ngự, ưu thế về thời gian đứng ở phía bốn người Tô Bạch.


Lần này mập mạp dẫn sấm sét xuống oach kích tạo thành một cơ hội. Cho nên Gia Thố và hòa thượng liền cùng nhau thuận thế đứng lên phản kháng một chút. Tuy lần này lại bị Phương Văn Hải trấn áp xuống, nhưng dựa vào việc mập mạp có rất nhiều thủ đoạn và hậu chiêu, tất cả mọi người đều rõ ràng, mập mạp không phải là kẻ dễ dàng bị ăn sạch như thế, lần này không thành công, nhưng còn có cơ hội lần sau.


Lúc này Phương Văn Hải đã là thu sau châu chấu nhảy nhót không được bao lâu.


Thế nhưng, cơ thể bị người khác tiến vào, loại cảm giác này rất khó chịu, đó là một loại cảm giác khó chịu mà không từ ngữ nào có thể diễn tả ra được. Tô Bạch là một người rất tự cao, loại tự cao này được thể hiện ở chỗ sâu trong nội tâm hắn, thể hiện ở trong thế giới quan và giá trị quan của hắn. Thật ra trước kia lật bàn chỉ là một loại biểu hiện tự cao ở mức độ sâu hơn, chỉ để ý đến cảm nhận của mình, không chút nào quan tâm đến tất cả hoàn cảnh, điều kiện ở bên ngoài, không chút nào quan tâm đến lợi ích.


Lần này, thật sự không phải chính bản thân Tô Bạch nguyện ý đi làm điều này. Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, theo thực lực của Tô Bạch không ngừng được tăng lên, tâm cảnh của hắn không ngừng được củng cố và cải thiện. Đối với tâm trạng của mình, hoặc là nói đối với khả năng phát bệnh tiềm ẩn của mình, năng lực khống chế và ràng buộc của Tô Bạch đã mạnh hơn trước rất nhiều, thế nhưng cơ thể bị tiến vào, linh hồn bị dồn nén vào một góc nhỏ trong cơ thể vốn dĩ thuộc về chính hắn.


Loại cảm giác này giống như một thiếu nữ từng bị cưỡng hiếp, gây nên bóng ma trong tâm lý, đồng thời dẫn đến tinh thần thất thường, phải đưa vào bệnh viện tâm thần chữa trị. Sau khi khôi phục và được đưa ra ngoài, không bao lâu sau, thiếu nữ kia lại một lần nữa trải qua cảnh tượng bị nhiều người cưỡng hiếp. Hiện tại Tô Bạch chẳng khác nào thiếu nữ kia, dưới loại tình huống này, sự biến hóa tâm lý và phản ứng quả thật không phải là thứ mà bản thân Tô Bạch có đủ khả năng khống chế được, loại cảm xúc kia, loại cảm xúc cho dù tự mình hủy diệt cũng phải thoát khỏi loại trói buộc này đến quá nhanh, cũng quá đột ngột.


Mượn cơ hội mập mạp dẫn dắt sấm sét xuống, Tô Bạch không làm ra những phản kháng khác, hắn trực tiếp lựa chọn hủy bỏ sự cân bằng của hai loại huyết thống trong cơ thể mình.


Đến đi, cùng làm tổn thương lẫn nhau!


Đến đi, cùng nhau lên thiên đàng!


Đến đi, cùng nhau vui vẻ!


Chương 433

Bình Luận (0)
Comment