Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 434 - Chương 434 Mục Đích Ban Đầu

Chương 434

Mục Đích Ban Đầu


Khả năng đối với loại cục diện và tình huống này, chính Gia Thố, hòa thượng và mập mạp đều không nghĩ tới, ở trong điều kiện kiên quyết phe mình còn đang chiếm ưu thế, Tô Bạch thế mà lại dùng phương thức quyết tuyệt như vậy…


Quả đúng là… Hy sinh vì nghĩa.


Bởi vì không có người nào nguyện ý chết, hòa thượng không nguyện ý chết, Gia Thố không nguyện ý chết, mập mạp cũng không nguyện ý chết. Trên thực tế, ngay cả Tô Bạch cũng không nguyện ý chết, nhưng có đôi khi, loại chuyện này, thật đúng là không cách nào nói trước được.


Nếu không phải ba người hòa thượng đều tương đối hiểu rõ phương diện kia của Tô Bạch, thậm chí cũng đều bởi vì vậy mà ăn thua thiệt, đoán chừng đổi thành một người khác đến làm chuyện này, bọn họ nhất định sẽ cảm động, thế nhưng đổi thành Tô Bạch, có lẽ trong lòng bọn họ căn bản không có cảm động, chỉ có thể khẽ đổ mồ hôi hột, cảm thán một tiếng.


Tên gia hỏa này, lại bắt đầu nữa rồi.


Tô Bạch rất dứt khoát lựa chọn tự bạo, không mảy may dây dưa dài dòng, điều đó khiến cho Phương Văn Hải không kịp xoay chuyển tình thế, thậm chí là ngay cả thời gian phản ứng cũng không có nhiều. Khi luồng sức mạnh của hai loại huyết thống sôi trào, Phương Văn Hải phát ra những tiếng gầm giận dữ, cứ thế dùng hồn thể của chính mình để dẫn dắt lực phá hoại này ra ngoài. Hiện tại ông ta không có cách nào khác, cũng không có khả năng làm việc khác. Ngay lập tức, ông ta thoát khỏi cơ thể của Tô Bạch, dù sao loại chuyện đoạt xá này là một việc rất cao cấp, rất tinh tế, người bình thường không chơi nổi, người có khả năng cũng không thể thật sự dùng tâm thái “chơi” để xử lý, vì lẽ đó, Phương Văn Hải chỉ có thể dùng lực lượng của mình dẫn dắt lực phá hoại ra ngoài, chẳng khác gì là biến tướng bảo vệ Tô Bạch.


Sau một trận dao động năng lượng đáng sợ, cơ thể của Tô Bạch thế mà vẫn còn đó, thậm chí ngay cả một giọt máu tươi cũng không nhìn thấy, thế nhưng cả người hắn giống như bị móc rỗng, lộ ra rất tái nhợt, giống như là một tờ giấy trắng vậy, tùy tiện tốn thêm chút sức lực liền có thể chọc thủng được hắn.


Đồng thời vào lúc này, bóng đen của Phương Văn Hải rất nhợt nhạt.


Ban đầu màu đen đã chiếm giữ được hơn phân nửa người mập mạp, lúc này lại hoàn toàn biến mất đi. Anh ta bỗng nhiên đứng dậy, nhảy vọt về phía trước.


Lúc trước, khi lần đầu tiên mập mạp và Tô Bạch gặp nhau, mập mạp cướp được chiếc rương đồng từ trong tay Tô Bạch. Ở dưới cái nhìn chăm chú của Tô Bạch, mập mạp có thể nhẹ nhõm ôm chiếc rương đồng, trực tiếp nhảy qua tường bao, tiêu sái rời đi. Tuy anh ta béo như heo, nhưng người nhẹ như yến, đây chính là miêu tả chân thật nhất về thân pháp của mập mạp.


- Thiên sư phù!


Một lá bùa màu xanh lam bị mập mạp trực tiếp dán vào sau gáy của Tô Bạch, sau đó mập mạp phun ra một ngụm máu, phun lên trên mặt của Tô Bạch.


Cảm ơn trời đất, nếu không phải lúc này Tô Bạch đang ở trạng thái ngơ ngác, đoán chừng mập mạp còn thật sự lo lắng đến việc mình phun một ngụm máu vào mặt Tô Bạch, nói không chừng con hàng này sẽ phát bệnh thần kinh, liều lĩnh hành hung anh ta.


Vào giờ phút này, hòa thượng và Gia Thố cũng đã hoàn toàn khôi phục tự do, việc Tô Bạch tự bạo gây ra lực sát thương rất lớn cho Phương Văn Hải, bọn họ nhanh chóng đi đến đây.


Thiên sư phù của mập mạp chính là biện pháp bảo vệ kịp thời nhất, tránh cho việc vào thời điểm này, linh hồn của Phương Văn Hải đem linh hồn của Tô Bạch xóa bỏ và luyện hóa hết, bởi vì ngay vừa rồi, phương thức tự bạo của Tô Bạch đã gây ra sát thương cho chính mình và Phương Văn Hải, đồng thời theo đó, sự ký thác, kết nối linh hồn của hắn và ba người hòa thượng cũng bị hủy đi. Nói cách khác, lúc này, Phương Văn Hải hoàn toàn có thể ra tay với một mình Tô Bạch. Cho dù ông ta có suy yếu, nhưng vẫn mạnh hơn Tô Bạch không ít. Thiên sư phù có tác dụng làm trì hoãn bước này của Phương Văn Hải.


- A di đà phật!


Ngón tay trái của hòa thượng điểm vào vị trí giữa trán của Tô Bạch, trong miệng niệm kinh phật, ngay lập tức một sợi tơ màu vàng từ giữa lòng bàn tay của hòa thượng dung nhập vào trong trán Tô Bạch, dùng kinh phật để che chở cho linh hồn Tô Bạch.


Bên này phương thức của Gia Thố càng lộ ra đơn giản và thô bạo hơn, hai tay anh ta làm làm thủ ấn Mật Tông, sau đó đánh một chưởng vào trên lưng Tô Bạch, hét lớn lên một tiếng:


- Cút ra đây!


Một bóng đen cứ thế bị Gia Thố đánh ra, linh hồn của Tô Bạch có mập mạp và hòa thượng che chở và bảo vệ, ngược lại không có bị đánh bay ra, thủ ấn này của Gia Thố vốn dĩ là nhằm vào linh hồn, người bình thường bị đánh một chưởng như thế, đoán chừng ba hồn bảy vía đều bị đánh ra bảy, tám phần.


Bóng đen liên tục gào thét, trên thực tế, ông ta không thể phát ra âm thanh gì, thế nhưng ông ta phát ra dao động linh hồn lại là một phương thức không cần dùng bất kỳ lời nói, hay giải thích nào liền có thể khiến người xung quanh nhanh chóng đọc hiểu và lý giải được.


Ông ta rất tức giận.


Ông ta thật sự tức giận.


Tuy đoạt xá thất bại, nhưng không đến mức khiến cho chính mình hoàn toàn trắng tay. Chỉ là vào lúc này đây, tất cả những tính toán từ trước đến nay của ông ta đã coi như hoàn toàn thất bại, vốn dĩ ông ta cho rằng đây là chuyện dễ như trở bàn tay, kết quả lại xuất hiện một kết quả như vậy, khiến cho ông ta rất không cam tâm, hơn nữa còn là bị bốn kẻ mà bản thân mình không để vào mắt phá hủy, điều này càng khiến Phương Văn Hải cảm thấy bị bẽ mặt.


Gia Thố, hòa thượng và mập mạp.


Trong nháy mắt, ánh mắt ba người giao nhau, cả ba lập tức hiểu được ý tứ của đối phương.


Một phút sau, mập mạp đánh một chưởng vào gáy mình, phát ra một tiếng giòn vang. Vị trí gáy của mập mạp có một thanh huyết kiếm rất nhỏ đi ra, thanh kiếm này là do chính mập mạp nuôi dưỡng, hơn nữa nó cũng chính là thứ mà mập mạp dự định sau này sẽ tìm cơ hội dung nhập vào trong cơ thể mình, tạo thành vũ khí bản mệnh. Theo lý thuyết mà nói, thật ra chiếc la bàn kia có phẩm cấp cao hơn, thế nhưng la bàn là di vật của người da đen, đã từng được người da đen coi như vũ khí bản mệnh, ăn cơm thừa của người chết, không khỏi mang theo chút xúi quẩy, hơn nữa huyết kiếm này do chính bản thân mập mạp tự mình nuôi dưỡng, xác suất dung hợp sẽ cao hơn một chút.


Hòa thượng ngồi xếp bằng, mắt, tai, mũi, miệng của hòa thượng không ngừng chảy ra dòng máu vàng óng, Phật quang không ngừng hiện lên. Trên bầu trời xuất hiện một tấm lưới màu vàng, phạm âm vang lên, pháp tướng trang nghiêm, giống như một vị Phật sống hàng lâm.


Quanh người Gia Thố tím xanh, chiếc rìu bổ củi của anh ta được rút ra, hành động của Gia Thố rất giống với tính cách của anh ta, rất trực tiếp, cũng rất thẳng thắn, lập tức xông về phía bóng đen, một đao bổ xuống.


Hiện tại Phương Văn Hải còn đang tức không nhịn nổi, cũng giống như thế, ba người mập mạp còn cảm thấy chưa hài lòng!


Phí hết tâm tư như thế, bỏ ra nhiều nỗ lực như vậy, tiêu tốn nhiều tinh lực là vì cái gì, chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì sống?


Nếu chỉ vì sống, lúc trước sau khi nhìn thấu một số chuyện của căn nhà này, bọn họ nên lập tức chạy đi thật xa.


Ngay từ đầu,


Bọn họ,


Chính là muốn mạng ông ta!


Không phải đến tìm ông ta bàn điều kiện, không phải đến tìm ông ta để tống tiền, bởi vì giết chết ông ta rồi, mọi thứ của ông ta đều thuộc về bọn họ!


Chương 434

Bình Luận (0)
Comment