Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 435 - Chương 435 Chơi Chết Ông Ta (Kết Thúc Đào Hoa Nguyên Ký)

Chương 435

Chơi Chết Ông Ta (Kết Thúc Đào Hoa Nguyên Ký)


Một màn này khiến cho Phương Văn Hải có chút choáng váng, ông ta rất khó có thể tiếp nhận được chuyện chính mình bỗng nhiên từ vị trí thợ săn rơi xuống con mồi. Tất cả những chuyện này đến quá đột ngột, hơn nữa trước đó Lương Sâm cũng đã nói, Phương Văn Hải nhìn giống như đã tính hết tất cả, nhưng hai năm sống trong “Đào hoa nguyên ký” khiến cho tính cách và đầu óc của ông ta đã phát sinh biến hóa rất lớn, tự cho mình là đúng, có lẽ đây chính là nguyên nhân bắt đầu của “Đào hoa nguyên ký”.


Một đao của Gia Thố bổ xuống, bóng đen bị chia làm hai phần, thế nhưng nó lại một lần nữa dung hợp lại với nhau, chỉ là trở nên ít hơn. Huyết kiếm của mập mạp trực tiếp đâm vào trong bóng đen, vào giây phút này, gần như bóng đen đã biến mất hơn phân nửa, trở nên vô cùng mỏng.


Sau khi bỏ lỡ mất cơ hội chạy trốn tốt nhất, rốt cuộc Phương Văn Hải đã ý thức được, người liên tiếp tiêu hao và bị thương là chính mình, ông ta thật sự không chịu nổi, thế nhưng lúc ông ta muốn chạy trốn, chiếc lưới màu vàng của hòa thượng rơi xuống, chặn lại tất cả đường lui của ông ta.


- Các người dám!


Phương Văn Hải gầm lên.


Đến lúc này vẫn còn có thể nói nhảm, đủ để thấy được, Phương Văn Hải đã làm “chúa tể” trong “Đào hoa nguyên ký” quá lâu. Hơn nữa một kẻ mà ngay cả người thân của mình đều có thể giết chết và tra tấn họ, ông ta đã thuộc về loại người mắc bệnh tâm thần, tuyệt đối nghiêm trọng hơn Tô Bạch vô số lần, điều này dẫn đến hiện tại một số mạch tư duy của ông ta có chút không bình thường cũng là chuyện hợp tình hợp lý.


Lúc này, Tô Bạch nằm ở trên bãi cỏ hơi mở mắt ra, nhìn thấy tình cảnh phía trước, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười, lập tức nhếch môi, dùng một âm thanh bé đến mức không thể nghe thấy:


- Chơi… Chết… Ông ta…


Trên thực tế, đứng trên góc độ hành vi cụ thể để phân tích, Phương Văn Hải không đi nhầm trình tự, cũng không đưa ra bất kỳ lựa chọn thật sự sai lầm nào. Tương tự như thế, bốn người Tô Bạch cũng không làm ra chuyện gì quá mức chính xác, song phương càng nhiều hơn là trong lúc đó gặp chiêu phá chiêu của nhau, đi một bước nhìn một bước.


Có lẽ quyết định kết quả cuối cùng này mang theo một chút may mắn, nhưng bên trong bất kỳ một sự kiện ngẫu nhiên nào, thật ra đều mang theo một số điểm tồn tại tất nhiên.


Thiên đạo luân hồi, ngẩng đầu lên nhìn trời, để xem ông trời bỏ qua cho ai, đây chỉ là một câu lấy ra hợp với tình hình mà thôi, bởi vì Phương Văn Hải nhất định là kẻ không sạch sẽ gì, chỉ cần nhìn vào tình trạng thê thảm của gia đình ông ta cũng như cách ứng xử của Phương Văn Hải, đã thể hiện ra rõ được tội lỗi cũng như sự cố chấp ích kỷ của ông ta, chẳng qua trong bốn người Tô Bạch, có mông ai là tuyệt đối sạch sẽ chứ?


Bọn họ đều không phải là người tốt lành gì, cũng không nói đến chuyện báo ứng, nếu như nói đến báo ứng, trong số những thính giả, không thể nói là tuyệt đối không có những người chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, nhưng những người này tuyệt đối là hiếm có như lá mùa thu.


Nói một cách đơn giản, đây chính là chó cắn chó, ai có thể chống đỡ được lâu hơn, ai có thể là người nhả ra cuối cùng thì chính là người chiến thắng.


Đám người Tô Bạch, mập mạp cũng không tự cho mình là đại biểu mặt trăng tiêu diệt người, thay trời hành đạo gì đó, dĩ nhiên cũng không hy vọng xa vời đến chuyện trời xanh sẽ dành cho bọn họ bao nhiêu ưu ái.


Tình cảnh trước mắt, linh hồn của Phương Văn Hải không ngừng gặp phải công kích từ ba người mập mạp, Gia Thố và hòa thượng. Hôm nay, ông ta quả thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, thậm chí lập tức bị chó cắn chết.


Sau cùng, khi Phương Văn Hải lại một lần nữa đối mặt với huyết kiếm của mập mạp, linh hồn của ông ta phát ra dao động, truyền đi tin tức cầu cứu.


Lúc kết quả sau cùng sắp được công bố, Lương Sâm đã chuẩn bị xoay người trở về công ty, dù sao anh ta vẫn còn rất bận rộn, anh ta còn có rất nhiều chuyện cần làm. Lúc Phương Văn Hải xây dựng nên “Đào hoa nguyên ký”, Lương Sâm từ chỗ cảm động, đến sau cùng không kiên nhẫn bị liên lụy hai năm. Đến bây giờ, mọi chuyện đã đến một bước này, anh ta không muốn đi trộn lẫn vào, cũng lười tham dự.


Giải Bẩm đi ở phía sau lưng Lương Sâm, cảm nhận được tin tức từ trong căn nhà phía xa truyền đến, anh ta mỉm cười nói:


- Ông ta biết rõ chúng ta đến đây.


Lương Sâm khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, phía trước là ga tàu điện ngầm.


- Cậu thật sự không làm gì sao?


Giải Bẩm lại hỏi.


- Tôi đã nói không nhúng tay là không nhúng tay.


Lương Sâm đưa tay lên xoa mũi: - Tôi không mang theo tiền lẻ, cậu mang không?


- Tôi có.


Giải Bẩm trả lời, sau đó nói tiếp: - Đứng trên góc độ lợi ích mà nói, hiện giờ cứu Phương Văn Hải, tương đương với việc ông ta thiếu cậu một nhân tình rất lớn, nhân tình của một người có cùng cấp bậc tồn tại với cậu, hẳn là rất đáng tiền.


Lương Sâm nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ đeo tay, rất bình tĩnh nói:


- Nếu như tôi thật sự ra tay, tôi sẽ không đi giúp ông ta, tôi sẽ trực tiếp giết chết Phương Văn Hải, để cho ông ta chết càng nhanh hơn.


- Vì hai năm trước cậu bị ông ta lừa cho cảm động sao?


- Hả? Cậu nói xem?


Lương Sâm và Giải Bẩm đã đi vào trong thang máy, cùng nhau đi xuống cửa ra vào của tàu điện ngầm:


- Hơn nữa, một kẻ mà ngay cả vợ con mình đều có thể tự tay giết chết, đồng thời lấy ra để tu luyện. Nhân tình của ông ta, tôi thật sự không dám nhận, ngộ nhỡ lần sau ông ta lại muốn tu luyện một tâm cảnh nào đó, ông ta phát hiện ra người thân của mình đều đã chết, dứt khoát lấy ân nhân cứu mạng của mình ra để giúp mình tu luyện thì sao?


- Cậu nói cũng đúng.


Giải Bẩm lấy tiền lẻ từ trong túi ra, đi lên phía trước mua hai vé tàu điện ngầm.


- Thu!


Theo sự công kích của hòa thượng và Gia Thố, bóng đen mà Phương Văn Hải ngưng tụ ra đã càng lúc càng trở nên suy yếu, rơi xuống mức độ vô cùng yếu ớt. Hòa thượng khẽ quát một tiếng, tấm lưới màu vàng thu lại, hoàn toàn giam giữ bóng đen.


Một linh hồn cường đại, cho dù hiện nay ông ta rất suy yếu, nhưng giá trị vẫn giống như cũ, vô cùng to lớn, cho dù là trong thế giới hiện thực hay là thế giới chuyện xưa, đều là thứ khó có thể lấy được, nhưng hòa thượng không có chút do dự nào, sau khi gật đầu ra hiệu với mập mạp, chờ mập mạp nghẹn đỏ mặt, lại một lần nữa dẫn dắt sấm sét xuống, hòa thượng dùng lưới Phật khóa chặt lấy Phương Văn Hải, trong một tiếng nổ vang, sau cùng bọn họ nhìn thấy bóng đen kia hóa thành một làn khói đen, hoàn toàn biến mất.


Hòa thượng và mập mạp không phải không động tâm với linh hồn của Phương Văn Hải, nhưng bọn họ rõ ràng, đây là một dụ hoặc to lớn, đồng thời cũng là một quả bom đáng sợ. Có rất nhiều phương pháp để sử dụng và chuyển hóa linh hồn này, nhưng có trời mới biết, lần tiến vào thế giới chuyện xưa tiếp theo của Phương Văn Hải là lúc nào, có thể là ngày mai, có thể là ngày kia, thậm chí có thể là ngay ở giây tiếp theo.


Dựa theo quy tắc của Phát Thanh Khủng Bố, lúc thính giả đi vào và đi ra khỏi Phát Thanh Khủng Bố, nó sẽ giúp đỡ chữa trị thân thể, một khi vào giây phút sau cùng, Phát Thanh Khủng Bố triệu hoán Phương Văn Hải đi vào thế giới chuyện xưa, lúc đi ra, ông ta sẽ ở trong trạng thái đỉnh phong. Đối với đám người mập mạp mà nói, chuyện đó chẳng khác gì hao hết công sức và thời gian để chơi một trò chơi, đến sau cùng, lúc bọn họ sắp qua ải, đại boss chỉ còn lại một giọt máu, lại không cẩn thận bị logout ra khỏi trò chơi, lần tiếp theo làm lại từ đầu, bọn họ có thể đánh được đến nơi này hay không thật đúng là khó nói.


Cảm ơn mn đã ủng hộ truyện, dạo này team đang bị đè deadline nên không dịch được nhiều, nhóm sẽ tranh thủ trả dần chương.


Chương 435

Bình Luận (0)
Comment