Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 436 - Chương 436 Bức Tranh Của Cát Tường

Chương 436

Bức Tranh Của Cát Tường


Mập mạp lảo đảo đi đến trước mặt Tô Bạch, lúc này, trong số bốn người bọn họ, có lẽ Tô Bạch chính là người có thương thế nặng nhất, nhưng những người khác cũng không phải quá tốt.


- Cậu ta đã hôn mê rồi.


Hòa thượng đi đến nói, sau đó hòa thượng nhìn về phía căn nhà phía sau, trong căn nhà này nhất định có cất giấu rất nhiều bí mật, hơn nữa quan trọng nhất chính là, nó đã không còn có chủ nhân.


- Trước tiên hãy đưa cậu ta về nhà, cần có một người phụ trách việc này.


Mập mạp nhắc nhở.


- Để bần tăng làm.


Hòa thượng trực tiếp gánh vác việc này, trên thực tế, mọi người đều rất rõ ràng, ở lại nơi này tiến hành tìm kiếm mới có thể tối đa hóa lợi ích của chính mình.


Tuy nói đến sau cùng, bốn người bọn họ nhất định đều sẽ được chia một chút chiến lợi phẩm tìm kiếm được, ngay từ lúc bắt đầu, người tìm kiếm cũng không đến mức tồn tại tâm tư cất giấu làm của riêng, nhưng nói cho cùng, sẽ có rất nhiều thuận tiện.


Trong bốn người, hòa thượng là người có tâm tư nặng nhất, cho nên anh ta cũng rõ ràng điều này, cho dù là để Gia Thố hay mập mạp đưa Tô Bạch trở về, bọn họ đều sẽ không yên tâm, bởi vì chính mình ở chỗ này, cho nên hòa thượng dứt khoát tự mình đưa Tô Bạch trở về, thu xếp ổn thỏa rồi lại nói.


Rất hiển nhiên, hòa thượng hiểu rất rõ ấn tượng của mình trong lòng đồng đội.


Mập mạp không từ chối hay khách sáo gì, Gia Thố chỉ khẽ gật đầu, sau đó lập tức cùng mập mạp tìm một bãi cỏ bằng phẳng ngồi xếp bằng, bắt đầu trị thương.


Tuy nói hiện tại căn nhà này không có chủ nhân, nhưng còn không đến mức bình an, bên trong có khả năng sẽ xảy ra một số ngoài ý muốn, cho nên, sau cuộc đại chiến ác liệt, để cho chính bản thân mình thở ra hai hơi, khôi phục lại một phần sức lực, sau đó đi vào tìm kiếm mới chính là lựa chọn sáng suốt nhất. Dù sao những thứ đó vẫn còn ở bên trong nhà, sẽ không mọc chân mà chạy mất.


Hòa thượng cõng Tô Bạch lên trên lưng, lúc anh ta chuẩn bị rời khỏi căn nhà, mập mạp đang khoanh chân ngồi dưới đất, đột nhiên hỏi:


- Cậu ta tự bạo huyết thống, như vậy còn có thể khôi phục được không?


- Khi đó Phương Văn Hải ở trong cơ thể cậu ta, không kịp thời rời đi, cho nên Phương Văn Hải dùng sức mạnh của mình để dời đi phần lớn lực phá hoại. Bởi vậy bây giờ Tô Bạch chỉ bị trọng thương, huyết thống của cậu ta chỉ bị hao tổn và suy yếu, những thương thế này quả thực rất nặng, chẳng qua chờ lần sau lúc tiến vào trong thế giới chuyện xưa, dựa vào quy tắc của Phát Thanh Khủng Bố, hẳn là Tô Bạch có thể phục hồi lại như cũ, chỉ là Phát Thanh Khủng Bố sẽ không quản đến việc huyết thống bị hao tổn, lúc trước huyết thống của cậu ta đã bị thương tổn, hiện tại thương tổn càng thêm nghiêm trọng hơn.


Mập mạp dường như có điều suy nghĩ, anh ta khẽ gật đầu nói:


- Trên đường đi cẩn thận một chút.


Hòa thượng chắp tay trước ngực, cõng Tô Bạch rời khỏi căn nhà.


Gia Thố đang ngồi tĩnh tọa bên cạnh mập mạp, chờ đến khi hòa thượng và Tô Bạch rời khỏi căn nhà, anh ta mới lên tiếng:


- Anh hỏi những thứ này làm gì?


- Không có gì, Tô Bạch là một người thú vị, người khác đều là từng bước một trở nên mạnh hơn, cậu ta lại lần lượt làm càn, đem chính mình làm cho tàn phế.


Mập mạp thở dài một hơi.


- Được rồi, chúng ta sớm một chút khôi phục lại, khôi phục được đến đâu hay tới đó, hai tiếng sau, chúng ta sẽ cùng nhau đi vào bên trong căn nhà.


- Anh lo lắng Tiểu Lâm còn sống à?


- Hiện tại nếu như cậu ta còn sống, ngược lại, tôi cảm thấy đồng tình với cậu ta, bởi vì đây vốn dĩ là một loại sống không bằng chết.


Lúc chạng vạng tối, hòa thượng cõng Tô Bạch đến cửa văn phòng thám tử tư. Hòa thượng đưa tay lên gõ cửa.


Chỉ một lát sau, cửa mở ra, một con mèo đứng ở trước cửa.


- Meo!


Cát Tường nhìn thoáng qua Tô Bạch đang nằm trên bả vai hòa thượng, lại nhìn sang hòa thượng, trên mặt nó lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hiển nhiên đối với việc Tô Bạch lại đem chính mình bị thương trở về, Cát Tường cảm thấy thật sự vô cùng nhàm chán, hắn bị thương thì bị thương, lại còn trở về làm gì, hắn không biết con trai hắn nhìn thấy sẽ lo lắng sao? Nếu như tiểu gia hỏa không vui, trong lòng nó cũng cảm thấy không dễ chịu.


Hòa thượng để Tô Bạch tựa ở cửa, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Cát Tường, hòa thượng chậm rãi rời khỏi nơi này, hiển nhiên Cát Tường cũng không muốn để cho hòa thượng vào trong nhà, hòa thượng đương nhiên sẽ không cưỡng cầu, anh ta rất dứt khoát rời đi.


Chờ sau khi cánh cửa bị đóng lại, Cát Tường vươn móng vuốt của mình ra, lôi Tô Bạch đến trên mặt thảm trong phòng khách. Nó không lôi Tô Bạch về giường, bởi vì tiểu gia hỏa vừa tự mình chơi xếp gỗ mệt mỏi, lúc này đang ngủ thiếp đi. Tiểu gia hỏa đang ở tuổi lớn, cần được ngủ đầy đủ, về điểm này, Cát Tường rất coi trọng.


Có lẽ bởi vì lần này Tô Bạch chỉ bị trọng thương, không nguy hiểm đến sinh mạng, cho nên tiểu gia hỏa cũng không cảm ứng được, cậu bé vẫn tiếp tục ngủ say sưa.


Cát Tường còn nhớ rất rõ lần trước, lúc Tô Bạch sắp sửa chết đi, tiểu gia hỏa rất nôn nóng, cuối cùng chính nó đã mô phỏng khí tức của Lệ Chi ở London để cứu lấy Tô Bạch.


Cát Tường đi vòng quanh Tô Bạch đang nằm hôn mê trên thảm vài lần, thậm chí móng vuốt mèo của nó còn đè lên mặt Tô Bạch, có chút giống như đang tức giận chỉ trích, ý tứ tương đương với đang nói, hắn đang làm cái quái gì thế, có thể sống yên ổn một chút không, mỗi lần sau khi gây chuyện đều biến chính mình thành dáng vẻ trọng thương trở về.


Lúc này Tô Bạch quả thật có chút suy yếu, hòa thượng mới nói, loại thương tổn này, trừ khi gặp được cường giả chân chính nguyện ý ra tay, nếu không Tô Bạch sẽ phải nằm trên giường chờ đợi thế giới chuyện xưa tiếp theo, mới có thể khôi phục lại hoàn toàn.


Bỗng nhiên Cát Tường dừng bước chân mèo của mình lại, nó liếc thoáng qua Tô Bạch, lại nhìn về phía thảm, mắt mèo không ngừng đảo quanh, giống như là đang do dự và chần chờ điều gì đó, thế nhưng ngay sau đó, nó dường như đã hạ quyết tâm, lẳng lặng quay về phòng ngủ, rất nhanh lại đi ra.


Lúc đi ra, trong miệng Cát Tường ngậm lấy bức tranh kia, từng bước đi đến bên người Tô Bạch, nó buông bức tranh ra, ngồi xổm xuống bên cạnh, nó liếm móng vuốt của chính mình, sau đó lại chải chuốt bộ lông mèo của mình mấy lần, cuối cùng nó không nhịn được, rón rén đến bên cạnh Tô Bạch, mở bức tranh kia ra, trực tiếp để lên ngực Tô Bạch.


Ngay sau đó, móng vuốt mèo nhẹ nhàng ấn một cái lên trên bức tranh…


Đối với bức tranh này, Cát Tường vẫn luôn yêu thích không buông tay, trong ngày thường, những lúc rảnh rỗi không làm chuyện gì, nó thường ngậm lấy bức tranh này đi ra ngoài, vừa phơi nắng, vừa “thưởng thức” tranh.


Trước đó, lúc Tiểu Lâm muốn lấy bức tranh này, bị Cát Tường trực tiếp làm cho trọng thương, nếu không phải nó kiêng kỵ thân phận thính giả của Tiểu Lâm, khả năng lúc đấy, Tiểu Lâm không chỉ đơn giản là bị trọng thương như vậy.


Lúc trước, Tô Bạch đã từng tiến vào bức tranh trong một thời gian ngắn ngủi, cảnh trong tranh có thể khiến cho người ta cảm thấy mê muội, thậm chí còn đến mức độ không thể tự kiềm chế.


Chương 436

Bình Luận (0)
Comment