Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 437 - Chương 437 Làm Chuyện Mèo

Chương 437

Làm Chuyện Mèo


Sau đó, Tô Bạch vẫn luôn không muốn đi trải nghiệm thêm lần nào nữa, bức tranh này rất thần kỳ, cũng rất huyền ảo, thậm chí còn có bức tranh sơn dầu vẽ bóng lưng của hắn và mẹ do cha vẽ, những thứ này giống như chiếc rương đồng mà lúc trước Tô Bạch cầm đến tay, đều chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không thể đùa bỡn. Ít nhất, hiện tại đối với bức tranh này, Tô Bạch vẫn mang theo một loại cảm giác bài xích thật sâu. Hơn nữa Cát Tường cũng biết rất rõ ràng điểm này, cho nên nó vẫn luôn không để Tô Bạch tiến hành lần thử nghiệm thứ hai.


Thế nhưng, trên thực tế, con mèo này vẫn luôn canh cánh trong lòng. Cát Tường vẫn luôn nghiên cứu bức tranh này, tuyệt đối không phải chỉ là nghiên cứu một cách thuần túy, nó rất hy vọng có thể tìm được đối tượng thí nghiệm, hoặc là nói, ở trong mắt Cát Tường, bức tranh này là một thứ đồ tốt, đồ tốt thì không nỡ lòng chia sẻ với người ngoài, lấy tính tình của Cát Tường, nó cũng không có khả năng đi ra ngoài tìm một thính giả khác để thử nghiệm.


Mặt khác, bên trong này liên lụy đến qua nhiều thứ, dù sao bức tranh này cũng là do Tô Bạch hao hết tâm tư lấy về, hơn nữa còn là đoạt được từ trong tay của người khác về. Tô Bạch để cho nó nhìn và thưởng thức là một chuyện, nếu như chính mình lấy ra tìm một người khác làm thí nghiệm lại là một chuyện khác. Ở chung một thời gian dài như thế, tuy cả Cát Tường và Tô Bạch đều không thích dáng vẻ của đối phương, nhưng lại rất rõ ràng tính cách của nhau.


Hiện tại Tô Bạch hôn mê, hôn mê bất tỉnh, Cát Tường cảm thấy cơ hội của mình đến rồi.


Móng vuốt mèo nhẹ nhàng đè xuống bức tranh kia, theo sau đó, bức tranh xuất hiện một ánh sáng màu đen nhạt, tiếp theo, loại ánh sáng này không ngừng khuếch tán ra, bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của Tô Bạch.


- Khụ… Khụ…


Hiện tại ý thức của Tô Bạch còn rất mơ hồ, nhưng bây giờ hắn có một loại cảm giác, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đang không ngừng trở nên rõ ràng.


Bên trong bức tranh kia đang hiện ra một nhà giam lạnh lẽo. Mặt trên điêu khắc bức chân dung của từng nhân vật từ bi, mang theo một loại cảm xúc thượng đế cứu vớt người đời. Thế nhưng ở trên vách tường của nhà giam này đang có một người bị gắt gao đóng đinh lại, chỉ là người này không phải là Jesus, cũng không thể nào là Jesus, bởi vì trên người hắn tản ra một loại hơi thở tà ác, bẩn thỉu, cũng không phải là loại dơ bẩn theo nghĩa thông thường, mà chính là một loại cảm giác cho dù bất kỳ một người bình thường nào đi qua nơi này đều sẽ cảm thấy choáng váng, bài xích và buồn nôn, giống như vào lúc này máu tươi trên người họ đều trở nên sền sệt và ô uế.


Đây là tình cảnh ở trong bức tranh, mà Tô Bạch thì đang ở trong đó.


Ánh mắt của hắn đang bắt đầu tập trung, tất cả mọi giác quan trên người hắn cũng dần dần khôi phục, Cát Tường đứng ở bên cạnh bức tranh nhìn thấy ở trong đó, Tô Bạch đang chậm rãi ngẩng đầu lên, Tô Bạch mặc một thân quần áo màu đen, trên mặt hắn mang theo một chiếc mặt nạ sắt, che khuất đi gương mặt của hắn, thế nhưng bức tranh đang chuyển động, chỉ là loại chuyển động này không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ được động tác chậm rãi ngẩng đầu lên của Tô Bạch.


Cát Tường có chút kích động, nó giống như một học giả cao tuổi, đối với đồ vật mình nghiên cứu ra được, đang từng bước đi theo quỹ đạo mà cảm thấy hưng phấn, nó ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Bạch, một bên vừa nhìn chằm chằm vào bức tranh, một bên chải chuốt bộ lông.


Lạnh lẽo, rộng lớn, tàn khốc.


Đây là nhà giam sao?


Ánh mắt mờ mịt của Tô Bạch nhìn bốn xung quanh phòng.


Chẳng lẽ hắn hôn mê rất lâu, sau đó trong lúc hôn mê, hắn đi vào thế giới chuyện xưa rồi ư?


Tô Bạch không thể nghĩ ra được, chính mình lại bị Cát Tường làm chuyện mèo, một lần nữa đi vào trong bức tranh kia. Hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ đến chuyện, có phải mình đã đi vào thế giới chuyện xưa rồi hay không?


Cơ thể hắn rất đau đớn, dẫn đến một loại cảm giác chết lặng, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ nặng trĩu khiến cho cổ hắn phải chịu áp lực thật lớn.


Trong không khí tràn ngập một loại hơi thở mục nát và tan hoang, loại cảm giác bị đè nén này khiến cho Tô Bạch rất không thích, hắn thử sử dụng sức lực trên người mình.


Ầm!


Vào lúc này nhà giam bỗng nhiên chấn động, phát ra tiếng ma sát chói tai. Ngay sau đó, những bức tranh trên vách tường nhà giam trở nên sống động, từng bức chân dung từ bi đang không ngừng phóng thích ra hơi thở thuộc về mình, loại hơi thở này thánh khiết đến tột đỉnh, cũng khiến cho Tô Bạch cảm nhận được một loại khó chịu và giày vò xuất phát từ sâu trong nội tâm. Đối với hắn mà nói, loại hơi thở này chính là thứ mà Tô Bạch ghét nhất.


Đúng vào lúc này, huyết thống Vampire bắt đầu vận chuyển. Thế nhưng rất nhanh, Tô Bạch liền phát hiện ra, có một lực lượng sấm sét đang không ngừng từ trong chiếc đinh đang đóng trên người mình lưu chuyển ra. Không ngừng đánh lên người hắn, không ngừng kích thích đến linh hồn của hắn, trong nháy mắt đau đớn, thống khổ ập đến khiến Tô Bạch vô thức dừng lại hành động lúc trước của mình.


Cảm giác bất lực không ngừng đánh tới.


Một loại ngủ say vĩnh cửu, một loại phong bế trong thời gian dài.


Tô Bạch cảm thấy mình giống như một món đồ cổ, không muốn người nào biết được, bị chôn vùi ở một góc nào đó trên thế giới, giống như một người bình thường sẽ vĩnh viễn không hiểu được cảm giác bị giam là như thế nào, đây là một loại tra tấn khiến cho người bình thường khó lòng mà chịu đựng được.


Cũng may, thời gian, giống như không để Tô Bạch kìm nén quá lâu.


Ở trong mắt Tô Bạch, đây là do Phát Thanh Khủng Bố vì muốn theo đuổi tính chất chuyện xưa, cho nên nó không có khả năng để một thính giả cứ thế bị giam cầm trong một nhà tù, nhìn hắn bị ép đến phát điên.


Bên ngoài nhà giam truyền đến từng tiếng bước chân, chẳng mấy chốc, cánh cửa sắt bị mở ra, bảy, tám người mặc áo giáp kỵ sĩ cổ xưa đi vào, trên người bọn họ tản ra một loại hơi thở cổ xưa và khí tức tang thương, bên trên áo giáp sắt cũng lưu lại dấu vết của năm tháng.


Sau đó là năm tên hồng y giáo chủ.


Trên người Tô Bạch bị tất cả năm cây đinh chế trụ, hai cổ tay, hai cổ chân và một cái ở trước ngực. Tay của năm hồng y giáo chủ đặt lần lượt lên từng chiếc đinh, ngay sau đó, chiếc đinh tách rời khỏi vách tường, thế nhưng Tô Bạch vẫn không thể di chuyển, dường như hắn đã bị dùng thuật định thân lên người.


Hai kỵ sĩ đi đến, nâng Tô Bạch lên, bắt đầu đi ra phía bên ngoài nhà giam.


Thời gian dần trôi qua, Tô Bạch bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc đây có phải là thế giới chuyện xưa hay không?


Bởi vì phong cách của thế giới chuyện xưa hình như không quá giống với nơi này, chẳng lẽ Phát Thanh Khủng Bố lại thay đổi hứng thú, cho nên mới cố ý tạo ra cảnh tượng như thế này ư?


Đi ra khỏi nhà giam, trong nháy mắt ánh nắng lập tức chiếu vào, khiến cho Tô Bạch không thích ứng được, chính mình giống như một con chuột bị giam cầm trong nhà tù dưới lòng đất không biết bao nhiêu năm tháng, bỗng nhiên gặp phải ánh nắng mặt trời, nói cho cùng khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Đồng thời, sự phản cảm và bài xích đến từ sâu trong huyết thống của hắn cũng không ngừng hiện ra, điều này khiến bản thân Tô Bạch cảm thấy rất kỳ quái, huyết thống Vampire của hắn là từ cửa hàng trên wechat đổi lấy, không sợ và không bài xích ánh nắng mặt trời, nhưng vì sao hiện tại hắn lại có loại tâm trạng này?


Chương 437

Bình Luận (0)
Comment