Chương 438
Giọt Máu Cuối Cùng
Chẳng lẽ nói, ánh nắng mặt trời của thế giới này không giống với trong hiện thực?
Tô Bạch cảm thấy đầu óc và dây thần kinh của mình còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, luôn có một loại cảm giác không chân thực, giống như đang nằm mơ vậy.
Tô Bạch được đưa đến bên trên một tòa đài cao, nơi này gồm có 13 tầng, mỗi tầng đều có một hàng kỵ sĩ đứng ở đó, xung quanh có mấy trăm kỵ sĩ, lộ ra dáng vẻ nghiêm túc, chung quanh nơi này tràn ngập một bầu không khí xơ xác tiêu điều.
Thực lực của những kỵ sĩ này đều không tồi, trên người bọn họ tản ra một loại hơi thở thâm trầm, bây giờ có tất cả khoảng 400 – 500 kỵ sĩ đang dùng phương thức chỉnh tề giống như lúc ra chiến trận bao quanh nơi này.
Quả thực có thể coi là vô cùng phô trương.
Trên mặt Tô Bạch còn đeo một chiếc mặt nạ sắt, lúc này một kỵ sĩ mặc áo giáp sắt viền vàng đi đến, dùng dao găm của mình để cậy chiếc mặt nạ sắt trên mặt Tô Bạch ra, sau đó tháo nó xuống.
Ánh nắng mặt trời bắt đầu chiếu lên mặt Tô Bạch, mất đi sự trói buộc của mặt nạ, Tô Bạch cảm thấy hô hấp của mình trở nên thông thuận hơn nhiều.
Trên thực tế thân thể của hắn đã sớm mục nát, giống như là bị trúng độc vậy, nhưng một bên thân thể của hắn đang mục nát, đồng thời một bên vẫn đang không ngừng tái sinh, điều này đã đạt đến một loại trạng thái cân bằng.
Một màn này, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc, dường như chính mình đã từng nhìn thấy hoặc là trải qua, tóm lại, đây giống như đã từng quen thuộc vậy.
Xung quanh không ngừng có tiếng hát vang lên, mang theo thánh khiết và trang nghiêm, tạo nên một bầu không khí thần thánh, thế nhưng âm thanh này, ở trong tai của Tô Bạch lại có chút chói tai, khiến cho trong lòng hắn cảm thấy bực bội, cảm xúc không ngừng dâng lên.
Một hồng y giáo chủ xuất hiện, thậm chí còn có một lão giả đầu đội vương miện xuất hiện ở đây, đây là trang phục của giáo hoàng.
Đây rốt cuộc là niên đại nào?
Đây rốt cuộc là thế giới chuyện xưa nào?
Hiện tại trong lòng Tô Bạch rất chần chờ và mơ hồ, cảm giác ngơ ngác vẫn luôn không biến mất.
Lúc này giáo hoàng bắt đầu nói gì đó, giống như là đang cầu khẩn gì với thượng đế, chẳng qua Tô Bạch rõ ràng, đối tượng cầu nguyện là chính mình.
Chẳng mấy chốc có hai tên hồng y giáo chủ xuất hiện bên cạnh Tô Bạch, Tô Bạch bị trói lên cây cột trên đài cao, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa nóng rực, đây là ngọn lửa có thể thiêu cháy linh hồn, là màu đỏ, mang theo hương vị thẩm phán.
Hai hồng y giáo chủ khống chế ngọn lửa kia không ngừng chui vào trong cơ thể của Tô Bạch.
Cảm giác đau đến thấu xương không ngừng ập đến, giống như từng đôi bàn tay đang xé rách người hắn, sau đó đi vào trong, xoắn nát mọi thứ trong cơ thể hắn.
Thế nhưng từ đáy lòng Tô Bạch hiện ra một loại cuồng ngạo, Tô Bạch phát ra tiếng cười, thế nhưng tiếng cười kia lại khiến cho bản thân hắn cảm thấy lạ lẫm.
Giờ phút này đây, một tia chớp lóe lên trong đầu Tô Bạch, bản thân hắn đang từ trạng thái ngơ ngác bỗng nhiên tỉnh táo lại, Tô Bạch rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn lại cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc.
Cảnh tượng này,
Thử nghiệm này,
Lúc trước, khi hắn dung hợp giọt máu Vampire cao cấp vào bên trong cơ thể mình, hắn đã từng nhìn thấy qua, đây là đoạn trí nhớ được khắc sâu trong giọt máu Vampire kia.
Thế nhưng, rốt cuộc chuyện này là sao, tại sao chính mình lại một lần nữa trải qua cảnh tượng này?
Lúc trước khi Tô Bạch dung hợp với giọt máu Vampire đổi được từ trong tay mập mạp, trong đầu hắn đã xuất hiện những hình ảnh này. Rốt cuộc chủ nhân của giọt máu kia là ai, Tô Bạch không rõ ràng cho lắm, chỉ là từ những hình ảnh này và kinh nghiệm của bản thân, Tô Bạch có thể cảm nhận ra được, lúc trước chủ nhân của giọt máu kia là một nhân vật kiêu căng khó thuần.
Hình ảnh thân thể không ngừng ở trong trạng thái cân bằng giữa mục nát và tái sinh khi đó cũng đủ khiến Tô Bạch có một loại cảm giác giật nảy mình, bởi vì cùng là người có huyết thống Vampire, Tô Bạch càng thêm rõ ràng loại cảnh giới này đáng sợ như thế nào. Với điều kiện tiên quyết là không đạt được sự bổ sung nào đến từ bên ngoài, còn có được sức sống khủng khiếp và năng lực tái sinh đáng sợ như thế, nói một cách đơn giản, đây thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua cho đến tận bây giờ, Tô Bạch vẫn không biết vì sao mình lại một lần nữa trải qua cảnh tượng này, hơn nữa lần này rõ ràng càng thêm chân thật hơn, đồng thời còn có một vài chi tiết khác với lúc hắn dung hợp giọt máu Vampire kia, thậm chí Tô Bạch còn có một loại cảm giác cảnh tượng này bị thay đổi, có rất nhiều chỗ bị sửa đổi.
Cảm giác nóng rực từ ngọn lửa truyền đến khiến cho Tô Bạch cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng chủ nhân chân chính của cơ thể này lại hiện ra một loại điên cuồng, mang theo một loại miệt thị và nhìn đời bằng nửa con mắt, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, sau đó tất cả ngọn lửa này đều bị hắn thu vào trong cơ thể của mình, làn da của hắn bắt đầu trở nên đỏ thẫm, đồng thời chuyển sang màu đỏ còn có đôi mắt của hắn. Lúc này đây, trong tầm mắt của Tô Bạch đều là một màu đỏ tươi, đây là một loại điên cuồng, một loại kiệt ngạo phát ra từ nơi sâu thẳm trong nội tâm.
Không có hò hét.
Không có rít gào.
Xung quanh là mấy trăm kỵ sĩ cường đại.
Bốn phía là một hàng hồng y giáo chủ.
Giáo hoàng tự mình tiến hành cầu nguyện.
Ở trong một khung cảnh trang nghiêm như thế, Tô Bạch rõ ràng có thể cảm nhận được loại giày vò đáng sợ đến cực điểm, thế nhưng, trong người chủ nhân của cỗ thân thể này đồng thời tồn tại loại tâm thái nội liễm và làm càn mới là chỗ khiến cho Tô Bạch cảm thấy kích thích.
Vampire kiêu ngạo, Vampire cao quý, vào lúc này đây, tất cả đều được thể hiện đầy đủ, cho dù thân thể có bị giam hãm trong nhà tù, cho dù kết quả đã định sẵn, ta vẫn giống như cũ, cố gắng hết sức,
Bất từ bất diệt!
Đây không phải là công pháp gì, cũng không phải là ma pháp của Vampire, càng không phải là quỹ tích lưu chuyển của huyết dịch gì đó, Tô Bạch không nhận ra được bất kỳ điều gì trong những thứ này, thứ duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được chính là tâm tính của chủ nhân cơ thể này.
Một ngọn lửa màu vàng từ trên trời hạ xuống, hai tên hồng y giáo chủ chủ động nghênh đón, lấy chính mình làm vật trung gian, hấp dẫn nó đến, chính mình cháy, đài cao cháy, lúc này trong tầm mắt của Tô Bạch đều là màu vàng chói mắt.
Cơ thể này đang bắt đầu chậm rãi suy yếu, sinh cơ không cách nào cung ứng đủ, bắt đầu đi xuống con đường lao dốc.
Mấy trăm kỵ sĩ xung quanh đồng thời quỳ một chân xuống, ca ngợi công đức của thượng đế, vào lúc này giáo hoàng đặt một tay ở vị trí trước ngực, cảm tạ thượng đế đã đáp lại lời cầu nguyện của mình.
Hai tên hồng y giáo chủ đã hoàn toàn hóa thành tro bụi, trên đài cao, chủ nhân của cơ thể này cũng giống như thế, dần dần bị hòa tan, xương tủy đều bay mất, máu trong người bốc hơi, dường như tất cả mọi dấu vết đều biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng mà trên đài cao, có một giọt máu tươi đang ngưng tụ lại thành hình tròn, từ trong khe hở rơi xuống, không muốn để ai biết, nhất định không muốn để ai biết, Tô Bạch rõ ràng, giọt máu cuối cùng này, chính là giọt máu mà mình đã đổi được từ chỗ của mập mạp.