Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 439 - Chương 439 Một Người Bạn Rời Đi

Chương 439

Một Người Bạn Rời Đi


Giống như một vở kịch, vào lúc này, cuối cùng cũng nói lời chào cảm ơn, thị giác của Tô Bạch dần dần trở nên mơ hồ, suy nghĩ của hắn bắt đầu không ngừng dâng lên. Bầu trời xanh thăm thẳm, Tô Bạch đang không ngừng bay lên, ngay sau đó Tô Bạch cảm giác được bầu trời xanh thăm thẳm kia, thật ra là một mặt biển, chính bản thân hắn đang ở nơi sâu nhất của đáy biển, cảm giác ngạt thở và sự tĩnh mịch đáng sợ không ngừng thúc giục Tô Bạch nổi lên, cuối cùng một luồng không khí mát mẻ tràn vào khoang mũi của hắn.


- Phù… Phù…


Tô Bạch tỉnh lại, trước ngực không ngừng phập phồng, hơi thở nặng nề.


Bản thân hắn đang nằm trên thảm, nơi này chính là văn phòng thám tử tư của hắn.


- Đây thật sự chỉ là một giấc mơ thôi sao?


Tô Bạch muốn đứng lên, thế nhưng hắn lại cảm nhận được một loại đau đớn toàn thân, dường như cả người hắn đều vỡ vụn, chẳng qua là mượn lực dính vào, miễn cưỡng chắp vá lên.


Thật đau…


Có lẽ bệnh lâu thành y, Tô Bạch đã trải qua không ít lần bị thương nặng, cho nên chính bản thân hắn cũng có thể đánh giá đại khái thương thế hiện tại của mình, Tô Bạch rất rõ ràng, loại thương thế này, trừ khi là hắn gặp được kỳ ngộ gì đó, nếu không, quả thật chỉ có thể chờ đến thế giới chuyện xưa tiếp theo, được Phát Thanh Khủng Bố hỗ trợ khôi phục lại.


Tô Bạch kiểm tra qua tình hình trong cơ thể hắn. Trên thực tế, huyết thống cương thi không bị ảnh hưởng quá lớn, bởi vì huyết thống cương thi càng nhiều hơn chính là tồn tại trong máu thịt của hắn, trụ thể cường hóa của bản thân hắn, thật ra vẫn là huyết thống Vampire, lần này tự bạo gây ra ảnh hưởng lớn đối với huyết thống Vampire trên người hắn. Ở nơi sâu xa, huyết thống của hắn đã rách tả tơi, điều đó mang đến khó khăn lớn trong việc thăng cấp sau này, nhất là đối với Tô Bạch, một người không thể dùng đến điểm cốt truyện để đổi lấy đồ cường hóa trong cửa hàng trên wechat, ảnh hưởng này lại càng lớn hơn.


Nhưng dường như bởi vì trước đó hắn đã trải qua cảnh trong mơ kia, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy được, tình huống hiện tại của mình, quả thật không phải là chuyện lớn gì, so với tâm thái của người trong mơ kia, vào thời điểm này chính mình lại đi ăn năn hối hận, ngược lại có chút không quá phóng khoáng.


Tô Bạch chống tay lên mặt đất, dự định đứng lên, sau khi thất bại hai lần, Tô Bạch lảo đảo ngồi dậy, cả người tựa vào sofa, giống như đã hao hết sức lực trên người.


Hiện tại cũng chỉ có thể có dáng vẻ này, trong lòng hắn không có bao nhiêu mất mát, cũng không có cái gọi là hối hận, cho dù chính bản thân Tô Bạch cũng phải thừa nhận, trước đó hắn lựa chọn tự bạo, quả thật có chút xúc động, chẳng qua hắn đã quá nhiều lần làm chuyện manh động, ít nhất hiện tại hắn còn sống, mà Phương Văn Hải đã đi gặp quỷ rồi.


Vấn đề căn nhà của Phương Văn Hải và sống chết của Tiểu Lâm, Tô Bạch còn không biết cuối cùng sẽ có kết quả gì, nhưng sau khi đám người mập mạp sắp xếp xong mọi chuyện, bọn họ hẳn là sẽ tới nơi này tìm hắn.


Cửa phòng ngủ bị mở ra, ở trong thị giác của Tô Bạch, hắn có thể nhìn thấy tiểu gia hỏa đang chổng mông lên trời, bên miệng nước dãi chảy ròng ròng, ở trên giường nằm ngáy o o.


Thời gian chơi và nghỉ ngơi của tiểu gia hỏa có liên quan đến Tô Bạch, ngày bình thường lúc Tô Bạch ở nhà, buổi tối sẽ cùng chơi với cậu bé một lúc, đến giờ sẽ cho tiểu gia hỏa đi ngủ, thời gian chơi và nghỉ ngơi của tiểu gia hỏa quy luật hơn nhiều, Chẳng qua sau mấy ngày Tô Bạch bận rộn không về nhà, tiểu gia hỏa tự mình chơi một mình, xem siêu nhân điện quang rồi chơi xếp gỗ, lúc nào mệt mỏi sẽ ngủ thiếp đi. Ở phương diện này, Cát Tường rất chiều cậu bé, không quan tâm vấn đề này lắm, dù sao trong mắt của Cát Tường, tiểu gia hỏa ăn no rồi chơi, chơi mệt rồi ngủ, như thế đã là rất giỏi.


Cát Tường đẩy cửa phòng ngủ ra, trong miệng Cát Tường ngậm một chai nước, nó đi đến trước mặt Tô Bạch rồi buông xuống, sau đó quay người đi vào phòng ngủ.


Tô Bạch đưa tay ra cầm chai nước lên, hơi nghi hoặc một chút.


Hôm nay con mèo này có gì đó kỳ lạ?


Tô Bạch uống một ngụm nước, đúng lúc này, điện thoại bàn của Tô Bạch đổ chuông, lúc Tô Bạch tự bạo, điện thoại di động của hắn đã bị phá hủy, chẳng qua số máy bàn này, thật đúng là không có ai gọi tới, dù sao hắn chưa có quảng cáo văn phòng thám tử tư này ra ngoài, ngay cả đám người mập mạp cũng không biết.


Tô Bạch muốn đứng lên nghe điện thoại, lại phát hiện ra mình hữu tâm vô lực, máy điện thoại bàn được đặt trên bàn làm việc, Tô Bạch phải đứng lên mới có thể nghe thấy được, nhưng đối với trạng thái hiện tại của hắn mà nói, quả thực quá gian nan, cũng không biết là ai đưa hắn về, lại không tiện tay mời luôn một hộ lý cho hắn.


Trong lòng Tô Bạch oán giận.


“Cát Tường, Cát Tường…”


Thật sự không còn cách nào khác, Tô Bạch chỉ có thể gọi con mèo kia.


Con mèo kia thật đúng là đi ra, mắt nó nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đang đổ chuông, sau đó lập tức nhảy lên bàn, dùng đuôi quét xuống, máy bàn rơi xuống trước mặt Tô Bạch, may mắn dây đủ dài, cho nên hắn mới có thể nghe được điện thoại.


Hôm nay con mèo này quả thật ngoan quá mức!


Trong lòng Tô Bạch cảm thấy buồn bực, ngày thường Cát Tường và hắn chính là nước sông không phạm nước giếng, thậm chí Tô Bạch còn nghĩ, nếu không phải có sự tồn tại của tiểu gia hỏa, có lẽ Cát Tường đã sớm rời đi, nhưng hôm nay, nó thật đúng là có dáng vẻ của thú cưng.


Đúng lúc này, chuông điện thoại dừng, hẳn là do đối phương gọi quá lâu, chính mình lại không nghe máy, cho nên tự động tắt.


Tô Bạch không vội, cơ thể dịch chuyển về phía sofa, trong lòng thở dài, hắn từ một người có năng lực thần thánh trong mắt người đời biến thành một kẻ tàn phế, chuyển biến này, thật đúng là đột ngột, bản thân hắn cũng không quen.


Đoán chừng cho dù có khôi phục, hắn nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng đi lại được, mấy công việc nặng nhọc hao tốn thể lực, khả năng đều không làm được.


Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, chuông điện thoại lại vang lên.


Tô Bạch nhấc máy lên nghe.


- Alo, Tô Bạch, là cậu à, là cậu đúng không?


Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Sở Triệu, giống như còn mang theo nghẹn ngào.


Lấy thân phận của Sở Triệu để điều tra ra máy bàn của Tô Bạch là chuyện rất dễ dàng.


- Tôi đây.


Tô Bạch trả lời.


- Tôi không gọi vào di động cho cậu được, chỉ có thể thử gọi đến máy bàn trong văn phòng làm việc của cậu.


- Có chuyện gì thế?


Tô Bạch hỏi, hiển nhiên Tô Bạch cũng cảm nhận được lúc này cảm xúc của Sở Triệu có chút không đúng, mang theo sợ hãi, e ngại, và… Thương tâm gần chết.


- Huân Nhi, Huân Nhi xảy ra chuyện rồi.


Sở Triệu nói:


- Tôi nhớ được cô ấy sẽ vào thế giới chuyện xưa tiếp theo sau tôi hai ngày, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cô ấy, kết quả mẹ cô ấy nghe điện thoại, tôi hỏi Huân Nhi đang ở đâu, lúc đó mẹ của cô ấy đã òa khóc.


- Chờ sau khi mẹ cô ấy khóc xong, bên cạnh có một người đàn ông cầm điện thoại mắng tôi, nói con gái ông ấy đã xảy ra tai nạn giao thông, qua đời được nửa năm rồi, vì sao tôi còn muốn gọi điện thoại đến, cố ý kích thích vợ ông ấy.


- Đó là cha mẹ của Huân Nhi, bọn họ nói sau khi Huân Nhi qua đời, bọn họ vẫn luôn giữ điện thoại của cô ấy, mỗi ngày đều sạc pin, mang theo bên người để tưởng niệm.


- Tôi vừa đi thăm dò ở chỗ bạn bè và nơi làm việc của Huân Nhi, từ nơi đó xác nhận được tin tức, ở trong ấn tượng của bọn họ, Huân Nhi thật sự đã qua đời từ nửa năm trước, rất nhiều bạn học và đồng nghiệp đã đến chia buồn.


Tô Bạch cắn chặt môi, máu tươi tràn ra.


Làm một thính giả, Tô Bạch đương nhiên biết rõ điều đó có nghĩa là gì, điều này có nghĩa, Huân Nhi đã chết trong thế giới chuyện xưa, Phát Thanh Khủng Bố trực tiếp sửa đổi ảnh hưởng và tồn tại của Huân Nhi trong thế giới hiện thực, như vậy ảnh hưởng của việc thính giả đột nhiên qua đời sẽ giảm xuống mức thấp nhất.


Thậm chí là… Lặng yên không một tiếng động.


Chương 439

Bình Luận (0)
Comment