Chương 440
Có Phải Người Nên Chết Là Tôi
Tô Bạch chỉ cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề hơn nhiều, ở sâu trong nội tâm hắn ẩn chứa đau đớn.
Những ký ức liên quan đến Huân Nhi không ngừng ùa về trong tâm trí hắn, Huân Nhi là một cô gái rất độc lập, kiêu ngạo, cũng rất kiên cường. Phụ nữ ở trong các gia tộc lớn, rất ít người có đủ tài năng lấy được tư nguyên của gia tộc. Nhưng Huân Nhi là một trường hợp đặc biệt, cô ta cứ thế dựa vào sự ưu tú của chính mình, vượt qua những người anh trai trong nhà, bộc lộ hết tài năng, từng bước đi đến địa vị ngày hôm nay.
Nếu như không phải bỗng nhiên gia nhập Phát Thanh Khủng Bố, Tô Bạch tin tưởng tương lai của Huân Nhi, tuyệt đối khó có thể tưởng tượng được.
Thế nhưng hiện tại cô ta đã chết.
Cái Phát Thanh Khủng Bố chết tiệt này!
Lửa giận trong lòng Tô Bạch không ngừng dâng lên, mang theo một loại cảm giác ngột ngạt khó mà phát tiết được, bởi vì Huân Nhi chết trong thế giới chuyện xưa, bọn họ rất khó có thể tìm ra được nguyên nhân cái chết Huân Nhi. Cho dù Huân Nhi bị nguy hiểm trong thế giới chuyện xưa giết chết, hay là bị thính giả hại chết, đứng ở địa vị của Tô Bạch bây giờ, hắn không cách nào đi báo thù, cũng không có năng lực đi báo thù.
Cảnh tượng bốn người bọn họ cùng nhau thành lập nên câu lạc bộ giết người vẫn còn hiện lên rõ ràng trước mặt Tô Bạch. Lúc ba người hắn, Sở Triệu, Huân Nhi đều trở thành thính giả, Tô Bạch đã từng nghĩ đến một ngày này, chỉ là hắn không ngờ đến, ngày này lại đến đột ngột như thế, khiến cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị.
Thì ra, bọn họ cũng sẽ chết.
Trong mắt Tô Bạch lóe lên một màu xám xịt.
- Tô Bạch, bây giờ cậu đang ở trong văn phòng làm việc à? Tôi chuẩn bị lái xe đến dưới chung cư rồi, cậu nhanh xuống đây đi.
Quan hệ giữa Huân Nhi và Sở Triệu rất tốt, Huân Nhi đột nhiên rời đi như thế, tâm trạng của Sở Triệu nhất định là không dễ chịu. Đương nhiên giữa Tô Bạch và Huân Nhi còn có một phần tình cảm nhàn nhạt. Huân Nhi không chút nào che giấu tình cảm của chính mình với Tô Bạch, thế nhưng mỗi lần Tô Bạch đều rất thẳng thắn, dứt khoát từ chối, nói là sợ phụ lòng cô ta, nhưng trên thực tế, Tô Bạch sợ hãi, trốn tránh khỏi gánh vác trách nhiệm.
Cha mẹ hắn mất sớm, bản thân hắn đã có thói quen một mình, thậm chí chính mình còn quen thuộc với việc bệnh tâm thần ngẫu nhiên phát tác. Tiểu gia hỏa cũng giống như hắn, bơ vơ không nơi nương tựa, cho nên hai người bọn họ có thể tụ lại một chỗ, sống nương tựa vào nhau. Nếu như hắn cũng chết, để lại một mình tiểu gia hỏa, đây chính là mệnh của cậu bé, ít nhất lúc ở chung với tiểu gia hỏa, Tô Bạch sẽ cố gắng hết sức để làm một người cha, giữa bọn họ không có quá nhiều áy náy và thua thiệt.
Nhưng quan hệ nam nữ lại không giống thế, sẽ không ngừng tiếp tục dây dưa. Tô Bạch từng tự hỏi lòng mình, rốt cuộc hắn thật sự không có một chút tình cảm nào với Huân Nhi, hay là trên thực tế, hắn càng yêu bản thân mình hơn. Tình nguyện làm tổn thương lòng tự trọng của một cô gái cũng không nguyện ý để chính bản thân mình có nhiều thêm một phần lo lắng.
Nhất là sau khi Huân Nhi cũng đi vào Phát Thanh Khủng Bố, một người phụ nữ, bề ngoài có mạnh mẽ, kiên cường đến đâu, chỉ sợ sâu trong nội tâm vẫn là thấp thỏm bất an, mà bản thân hắn vẫn giống như cũ, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không quan tâm.
Tô Bạch chậm rãi siết chặt tay, hắn muốn thử đứng lên, nhưng lại một lần nữa thất bại, cơ thể của hắn vẫn giống như vỡ vụn thành từng mảnh, nhưng một phút sau, Tô Bạch cắn chặt răng, gắng gượng chống đỡ, trên người hắn không ngừng có máu tươi tràn ra, máu tươi dần dần thấm đẫm quần áo của hắn. Vào lúc này, dáng vẻ của Tô Bạch rất đáng sợ.
Thế nhưng lần đứng lên này thật sự đã hao tốn hết tất cả sức lực của hắn, Tô Bạch thử bước đi, nhưng không được, hậu quả của việc cố gắng thử đi một bước chính là cả người ngã xuống.
- Sở Triệu, cậu lên đón tôi xuống dưới, tôi bị thương nặng.
Tô Bạch nói vào trong điện thoại.
Đại khái khoảng mười phút sau, Sở Triệu mở cửa văn phòng thám tử tư đi vào, nhìn Tô Bạch đang gắng gượng đứng lên với sắc mặt dữ tợn, Sở Triệu giật mình, anh ta lập tức đi đến đỡ Tô Bạch.
- Cậu sao thế? Cậu đừng dọa tôi, Huân Nhi đã không còn ở đây, cậu không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
- Huân Nhi có mộ không?
Tô Bạch hỏi.
Nếu Phát Thanh Khủng Bố đã sửa đổi một số chuyện trong thế giới hiện thực, xóa đi lực ảnh hưởng của cái chết mà Huân Nhi mang đến, như vậy ở trong thế giới hiện thực, Huân Nhi hẳn là có mộ bia.
- Có, tôi đã nghe ngóng được vị trí, ở ngay nghĩa trang Tây Bắc, bây giờ cậu có đi được không?
- Tôi không chết được.
- Được.
Sở Triệu cứ như thế đỡ lấy Tô Bạch đi ra ngoài, hai người dùng thang máy đi xuống dưới, mãi cho đến bãi đỗ xe, sau đó lên xe của Sở Triệu.
Tô Bạch được Sở Triệu đỡ lên ghế lái phụ, trên người hắn vẫn không ngừng tràn ra máu tươi, hiện tại ngay cả đối với việc bất kỳ lúc nào đám người mập mạp cũng có thể trở về tìm hắn để chia của, Tô Bạch cũng lười chờ đợi, cho dù vì thế mà mất đi một số lợi ích, nhưng Tô Bạch không quá để ý.
Lúc này đây, điều mà Tô Bạch muốn làm nhất chính là đến trước bia mộ của Huân Nhi, nhìn cô ta một chút.
- Cậu biết Huân Nhi chết như thế nào không?
Tô Bạch hỏi một vấn đề lộ ra rất ngu ngốc, bởi vì việc này, khả năng Sở Triệu biết là không lớn.
Đầu tiên phải biết được thế giới chuyện xưa cuối cùng mà Huân Nhi đi vào, sau đó còn phải hỏi thính giả đồng thời đi vào thế giới chuyện xưa kia. Tô Bạch không có quyền hạn này, nếu như thông qua quan hệ của chính mình đi hỏi thăm, đơn giản mà nói, thật đúng như mò kim dưới đáy biển, hơn nữa rất khó điều tra ra rốt cuộc Huân Nhi chết như thế nào, trong này có quá nhiều khúc khuỷu.
Sở Triệu lắc đầu:
- Tôi không biết, Tô Bạch, cậu biết không, hiện tại tôi đột nhiên cảm thấy thật châm chọc, con mẹ nó, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nhưng hiện tại người bạn tốt nhất của tôi chết rồi, ngay cả cái chết của cô ấy tôi cũng không biết, căn bản điều tra như thế nào cũng không rõ ràng, con mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ!
Sở Triệu nói xong còn dùng sức đánh vào tay lái.
- Tôi sẽ điều tra chuyện này.
Tô Bạch nhớ được bản thân mình có một nick trên diễn đàn, hắn có thể đến đó viết bài treo thưởng, biết đâu lại gặp được người trùng hợp tham gia vào thế giới chuyện xưa kia, người này có thể cung cấp một số tin tức cho hắn, đương nhiên xác suất thành công của phương thức này là rất thấp.
- Ha ha.
Sở Triệu cười, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, có một số người, cho dù là bất kỳ lúc nào đều không quen gào khóc, cũng không cho phép chính mình đi gào khóc.
Sau cùng, Sở Triệu rẽ vào một con đường nhỏ, phía trước là một con dốc, sau khi đi hết con dốc lại rẽ vào một con đường nhỏ khác, lúc này nghĩa trang đã ở ngay trước mắt rồi.
Sở Triệu dừng xe ở bên đường, bởi vì cơ thể của Tô Bạch không tiện, Sở Triệu không dừng ở bãi đậu xe, trực tiếp đỡ Tô Bạch đi xuống.
Dưới sự giúp đỡ của Sở Triệu, Tô Bạch đi vào bên trong nghĩa trang, Sở Triệu hẳn là đã hỏi thăm vị trí cụ thể, cho nên đưa Tô Bạch đến chỗ cao.
Đi được một lúc, Sở Triệu bỗng nhiên hỏi:
- Tô Bạch, ở trong lòng cậu, có phải cậu cảm thấy, thà rằng tôi chết, cũng tốt hơn việc Huân Nhi chết, đúng không?