Chương 441
Báo Trước Tương Lai
Tô Bạch trầm mặc một lúc lâu, hắn không biết nên trả lời vấn đề này của Sở Triệu như thế nào.
- Hiện tại thảo luận vấn đề này có ý nghĩa gì?
- Đúng thế, không có ý nghĩa gì.
Trên thực tế, thật đúng là như vậy, một người có mâu thuẫn, có khúc mắc với mình như Sở Triệu, so với một Huân Nhi có lòng ái mộ mình, Tô Bạch đương nhiên hy vọng người thích mình còn sống. Chẳng qua thế sự vô thường, Phát Thanh Khủng Bố không phải do Tô Bạch mở ra, những chuyện này, cũng không phải là thứ Tô Bạch có thể khống chế, dĩ nhiên, cho dù quan hệ giữa hắn và Sở Triệu có xuất hiện bao nhiêu vết rách, Tô Bạch cũng không hy vọng Sở Triệu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ hai người bọn họ đã không còn là tri kỷ như trước, nhưng trong lòng vẫn luôn hy vọng đối phương có thể sống tốt.
Bia mộ của Huân Nhi rất đơn giản, trước mộ còn có một bó hoa, hiển nhiên trước đây không lâu, vừa mới có người đến thăm Huân Nhi.
Sau khi đỡ Tô Bạch đến trước bia mộ, Sở Triệu buông lỏng tay mình ra, cơ thể Tô Bạch lảo đảo một cái, cứ như thế chống đỡ lên mộ bia, chậm rãi ngồi xuống.
Trên bia mộ là ảnh chụp của Huân Nhi, giống như mới ngày hôm qua, rất nội liễm, cũng rất xinh đẹp, nhưng bia mộ lạnh lẽo này thật đúng là không chút nào tương xứng với cô ta.
Trong hoảng hốt, dường như Tô Bạch có thể nhìn thấy Huân Nhi đang đứng trước mặt mình, đi đón mình xuống máy bay, cũng giống như nhìn thấy Huân Nhi lúc còn bé, tự mình đeo cặp sách đi học, hay lúc Huân Nhi lái chiếc xe jeep quân đội của nhà mình, lẫm liệt đi đến nhà ga đón hắn, cùng nhau đến trường.
Lúc này nếu tiếp tục suy nghĩ đến vấn đề ban đầu có nên tiếp nhận tình cảm của Huân Nhi hay không, thật ra là một loại nhục nhã với Huân Nhi, bởi vì Tô Bạch rất rõ ràng, Huân Nhi không cần sự thương hại, cô ta cũng không tiếp nhận sự thương hại.
- Đây là nhiệm vụ thứ ba của người thực tập, vì sao lại không cẩn thận như thế, vậy mà lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tô Bạch tự mình lẩm bẩm.
Sở Triệu đứng bên cạnh, sau khi nghe xong những lời Tô Bạch nói, anh ta cảm thấy ngoài ý muốn, lông mày hơi nhíu lại một chút, sau đó nói:
- Tô Bạch, cậu vừa nói gì thế?
- Sao vậy?
Tô Bạch mang theo nghi hoặc nhìn Sở Triệu.
- Đây là lần làm nhiệm vụ thứ hai với tư cách là thính giả của cô ấy.
Sở Triệu gằn từng chữ nói:
- Tôi cũng mới trải qua lần làm nhiệm vụ thứ hai của thính giả, chúng tôi đã sớm không phải là người thực tập rồi, chúng tôi đã là thính giả một cách đường đường chính chính.
Nghe thấy câu này, cơ thể Tô Bạch hơi run lên, ngay lập tức hắn giống như đột nhiên ý thức được chuyện gì, ngay sau đó gầm lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời này xanh thăm thẳm, ánh mặt trời cũng rất chói mắt, nhưng Tô Bạch cứ như thế nhìn chằm chằm vào mặt trời, không chút nào dịch chuyển.
- Meo!
Cát Tường nhìn vào tình cảnh bên trong bức tranh, nhìn thấy Tô Bạch ngẩng đầu giống như đang muốn phát tiết, từ góc độ này, Tô Bạch chính là đang nhìn chằm chằm vào nó.
Cát Tường lắc đầu, vung vẩy cái đuôi, nó cảm thấy bản thân đã làm lớn chuyện này, ai biết được bức tranh thế mà lại xuất hiện một tình cảnh như vậy, trò đùa lần này lớn rồi.
- Meo meo…
Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, tiểu gia hỏa vừa mới tỉnh ngủ, hiện tại đang từ trên giường leo xuống, nhìn thấy Tô Bạch nằm trên thảm, nhìn qua có vẻ giống như đang bị thương, cậu bé cảm thấy lo lắng bò tới, sau khi bò đến bên cạnh Tô Bạch, tiểu gia hỏa chống tay lên, cậu bé nhìn thấy bức tranh trên ngực Tô Bạch, bên trong bức tranh, Tô Bạch đang trợn mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, dáng vẻ rất tức giận.
Tiểu gia hỏa lập tức che miệng lại, giống như chính mình cũng bị hù dọa, sau đó tiểu gia hỏa nghiêng đầu nhìn về phía Cát Tường
- Cha…Tức giận… Rồi… Mèo…
Cát Tường kêu lên một tiếng, bức tranh không ngừng nóng lên, theo đó tình cảnh trong bức tran cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, lúc này, Cát Tường lập tức dùng móng vuốt mèo của mình ấn lên bức tranh ở trước ngực Tô Bạch.
Sau đó, trước khi Tô Bạch tỉnh lại, nó lập tức nhảy đến chỗ tủ lạnh, mang đến cho tiểu gia hỏa một bịch sữa, dùng móng vuốt mèo của mình để mở một bộ phim hoạt hình trên tivi.
Làm xong những thứ này, Cát Tường lập tức ngậm lấy bức tranh, giống như chạy trốn, nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hiển nhiên một con mèo cao lãnh như Cát Tường cũng biết lần này trò đùa hơi lớn rồi…
Tô Bạch ho khan vài tiếng rồi tỉnh lại, tiểu gia hỏa lập tức bò tới bên cạnh hắn, đem mặt mình cọ lên mặt Tô Bạch.
Cảm nhận được nhiệt độ và mùi sữa thơm trên người tiểu gia hỏa, trong lòng Tô Bạch bỗng nhiên có loại cảm giác thông suốt, trách không được trước đó hắn vẫn luôn cảm thấy ngột ngạt, có lẽ đây chính là cảm giác người trong cuộc mơ hồ.
Trước khi chưa đi ra, Tô Bạch không thể ý thức được chính mình đang ở bên trong bức tranh, nhưng sau khi đi ra, hắn có thể nhận thức rõ ràng loại cảm giác này.
Ngược lại giúp Tô Bạch giải quyết một phiền phức lớn, chính mình không cần thiết phải tiếp tục suy nghĩ xem, phải chăng bây giờ chính mình còn ở trong bức tranh hay không.
- Này, con nhẹ một chút, cơ thể của cha con sắp vỡ vụn thành từng mảnh rồi.
Tô Bạch cưng chiều cọ vào trán tiểu gia hỏa.
Tiểu gia hỏa không ngừng dùng tay che trán mình, dáng vẻ đáng yêu kia khiến cho Tô Bạch vô thức nở nụ cười.
Việc ngồi dậy tốn quá nhiều sức, Tô Bạch cũng lười đi giày vò, trước đó hắn lần lượt trải qua chuyện bị thiêu sống và chuyện Huân Nhi chết. Hai việc, hai tình cảnh này thật đúng là khiến cho Tô Bạch phải tiêu hao rất nhiều tinh thần, khiến cho Tô Bạch cảm thấy rất uể oải, có loại cảm giác giống như cơ thể bị móc rỗng.
Dường như tiểu gia hỏa cũng cảm nhận được Tô Bạch rất mệt mỏi, cậu bé ngoan ngoãn dựa vào người Tô Bạch, không làm ầm ĩ, an tĩnh ở bên cạnh Tô Bạch.
Cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa, trong lòng Tô Bạch thật sự cảm thấy, cho dù sau này hắn có thể đảm bảo chính mình không chết, vĩnh viễn sống sót, đoán chừng hắn cũng không muốn có thêm một đứa con ruột, dù sao có một tiểu gia hỏa luôn hiểu chuyện ở bên cạnh, Tô Bạch thật đúng là không quen với cảm giác bị một đứa con nít khóc lóc ầm ĩ.
Đương nhiên, có lẽ với hoàn cảnh không nơi nương tựa giống nhau giữa hắn và tiểu gia hỏa, đã vượt qua phần lớn những cặp cha con có quan hệ máu mủ trong thế tục.
Dường như chính Cát Tường cũng ý thức được mình đã chọc phải tổ ong vò vẽ, nó thật đúng là sợ một tên bệnh thần kinh như hắn trút giận, cho nên đến tận chạng vạng tối, nó còn chưa quay về. Tô Bạch cũng không lo lắng đến việc con mèo chết tiệt kia sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nghỉ ngơi nửa buổi chiều, Tô Bạch đã khôi phục được một chút năng lực hoạt động, Tô Bạch cố gắng đứng dậy, đi đến chính bàn làm việc của mình để ngồi xuống, trong ngăn kéo có mấy chiếc điện thoại di động, Tô Bạch lấy một chiếc ra, sau đó khởi động máy.