Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 442 - Chương 442 Đau…

Chương 442

Đau…


Hiện tại, đối với Tô Bạch mà nói, hắn không lưu giữ quá nhiều số điện thoại di động, bởi vì trong thế giới này, người có liên lạc với hắn hoặc chân chính cần phải liên hệ quả thật không nhiều.


Sau khi khởi động máy, hắn đăng nhập vào wechat, bên trong có mấy tin nhắn và video do mập mạp gửi đến, nội dung của một video mới nhất chính là, dường như căn nhà này còn có một chút phiền phức, đại khái bọn họ cần thời gian một buổi tối để giải quyết, chẳng qua Phương Văn Hải đã đi đời nhà ma, như vậy vấn đề sẽ không lớn, chỉ hơi rườm rà mà thôi.


Từ trong video có thể thấy được hòa thượng đã quay về nơi đó, ba người cùng nhau nghĩ biện pháp.


Mập mạp gửi tin nhắn và video này đến chính là vì muốn trấn an Tô Bạch một chút, mặc dù mọi người đều hiểu Tô Bạch lựa chọn tự bạo không phải là bởi vì vĩ đại muốn hy sinh chính mình, bảo vệ những người khác, nhưng nói gì thì nói, dù sao người ta đã làm như vậy, chính mình cũng coi như được lợi, cho nên quy củ vẫn cần phải hiểu, ý tứ muốn nói cho Tô Bạch biết, hiện tại mọi chuyện còn chưa sắp xếp tốt, chờ bọn họ giải quyết xong, hoàn tất việc vơ vét của cải sẽ quay lại tìm hắn chia của, không thiếu phần hắn.


Đối với điểm này, Tô Bạch không quá lo lắng, có lẽ đám người mập mạp có chút không đáng tin cậy, đồng thời còn là kẻ chuyên hố người khác, nhưng nếu mọi người đã cùng nhau làm tốt sự tình, đến lúc phân chia, thật đúng là không đến mức lo lắng bọn họ ngấm ngầm chiếm một phần của người khác.


Cầm điện thoại di động, Tô Bạch suy nghĩ một lúc, sau đó hắn quyết định gọi cho Huân Nhi, điện thoại đổ chuông một lúc lâu mà không ai nghe máy, Tô Bạch nhíu mày, nhưng ngay sau đó, điện thoại được kết nối, nơi đó cũng truyền ra giọng nói của Huân Nhi.


- Tôi vừa tắm, chuyện gì thế?


Nghe thấy giọng của Huân Nhi, Tô Bạch không khỏi thở phào một hơi, đầu hắn hơi đau, nhớ lại cảnh tượng trong trí nhớ, Tô Bạch luôn cảm thấy nó không phải là giả.


Nhưng nếu là thật, điều đó có nghĩa gì?


Lúc làm nhiệm vụ lần thứ hai với tư cách thính giả, Huân Nhi sẽ chết?


Hiện tại Tô Bạch càng tăng thêm lửa giận với con mèo chết tiệt kia, bây giờ lại còn chơi trò biến mất, hại hắn còn phải tự mình giải câu đố.


Chỉ là đổi một góc độ khác để suy nghĩ, cả ngày con mèo kia đều không làm gì, ngoại trừ trông trẻ thì chính là nhìn bức tranh, đã mấy tháng trôi qua, đoán chừng thật đúng là để nó nhìn ra chút môn đạo.


- Alo, là anh gọi điện thoại cho tôi đó, bây giờ còn chơi trò trầm mặc gì chứ.


Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bất mãn của Huân Nhi, đương nhiên loại bất mãn này giống như con gái đang làm nũng, ở trước mặt Tô Bạch, Huân Nhi quen thể hiện ra một mặt yếu đuối của mình.


Tô Bạch sửng sốt một lúc, hắn cũng không thể nói gọi rằng mình gọi điện thoại để xem cô ta đã chết chưa.


Ngay sau đó, hắn liếc thoáng qua tiểu gia hỏa đang ngồi trên thảm xoa bụng, nói:


- Hiện tại tôi có chút không tiện, cùng con trai ở nhà chịu đói, có thể làm phiền cô mua một ít thức ăn đến để giải quyết vấn đói bụng cho hai cha con chúng tôi không?


Huân Nhi che miệng cười thành tiếng:


- Xảy ra chuyện gì thế, Tô Bạch, không phải anh biết nấu cơm à, đã xảy ra chuyện gì hả?


- Xem như là thế.


- Được rồi, tôi đến ngay đây, trên đường đến đó tôi sẽ mua đồ ăn sẵn tới, bây giờ mua thức ăn đến cũng không kịp nấu.


- Ừ, được.


- Lát nữa gặp lại.


Huân Nhi cúp máy.


Tô Bạch cất điện thoại di động đi, hắn muốn vươn vai nhưng lại ảnh hưởng đến đau nhức trên người, Tô Bạch hít sâu một hơi, vẫn là dừng lại thói quen này.


Chưa đến nửa tiếng, Huân Nhi đã xách theo rất nhiều thứ đến nhà Tô Bạch, lúc mở cửa đi vào, nhìn thấy tiểu gia hỏa đang ngồi trên thảm xem phim hoạt hình, người làm cha thì nằm trên bàn chợp mắt, cô ta lập tức cảm thấy buồn cười.


Tô Bạch thật đúng là ngủ thiếp đi, chẳng qua lúc Huân Nhi đi vào, hắn liền tỉnh.


- Ăn cơm đi.


Huân Nhi tức giận liếc thoáng qua Tô Bạch, đặt đồ ăn mà mình mua đến lên bàn, sau đó đem tiểu gia hỏa bế lên chân của mình, tự mình cho cậu bé ăn cơm.


Tiểu gia hỏa rất thích người khác cho mình ăn cơm, lộ ra rất vui vẻ, nguyên nhân là do người làm cha như Tô Bạch, ngày thường đều đặt tiểu gia hỏa lên bàn ăn, để cậu bé tự mình ăn cơm, rất ít khí đút cho cậu bé ăn. Không phải Tô Bạch không hiểu được việc đút cơm, mà chính là nghĩ đến ngày thứ hai khi tiểu gia hỏa sinh ra, cậu bé có thể tự mình ăn lấy trứng trần nước sôi, cho nên Tô Bạch đánh giá rất cao năng lực tự gánh vác bản thân của tiểu gia hỏa, không hạ xuống được.


- Anh rất mệt?


Huân Nhi vừa cho tiểu gia hỏa ăn, vừa hỏi.


Bởi vì ở trong trí nhớ của Huân Nhi, cô ta rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Tô Bạch, đương nhiên có lẽ là do cảnh giới khác nhau, cho nên Huân Nhi thật đúng là không nhìn ra Tô Bạch bị thương nặng bao nhiêu.


- Đúng thế, tôi hơi mệt.


Hôm nay bị con mèo chết tiệt kia làm loạn, quả thật hơi mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.


- Ăn xong rồi tắm rửa, nghỉ ngơi cho sớm.


Huân Nhi nói.


Tô Bạch khẽ gật đầu, cầm bát đũa tiếp tục ăn cơm.


Chờ đến khi Huân Nhi cho tiểu gia hỏa ăn xong, tiểu gia hỏa liền tự mình leo lên giường trong phòng ngủ chơi xếp gỗ, Huân Nhi thu dọn bát đũa, cất đồ vào trong tủ lạnh, sau đó cầm chổi và đồ dùng lau nhà giúp Tô Bạch quét dọn nơi này một lần.


Tô Bạch chống tay lên cằm nhìn cô gái ăn mặc thời thượng giúp mình làm việc nhà…


- Phù… Làm xong rồi, chỗ của anh thật đúng là bẩn, tuy đây chỉ là nghề phụ của anh, nhưng bình thường anh có thể gọi người giúp việc theo giờ đến giúp anh quét dọn một chút.


Huân Nhi dọn dẹp xong, chống nạnh nói.


- Ừ.


Tô Bạch khẽ gật đầu.


- Được rồi, tôi đi đây, anh nghỉ ngơi sớm một chút.


Huân Nhi cười, cầm chìa khóa xe và túi của mình, chuẩn bị rời đi.


Tô Bạch mấp máy môi mấy lần, lại không biết nên nói gì, cứ thế để Huân Nhi rời đi, quả thật là không tốt, đây đã không phải là phương thức ở chung giữa bạn bè, đây là bắt người ta làm bảo mẫu tạm thời.


Không đợi Tô Bạch gọi, Huân Nhi tự mình dừng lại trước cửa ra vào, xoay người nhìn về phía Tô Bạch, thấy Tô Bạch vẫn ngồi ở đó, cô ta cảm thấy hơi ngoài ý muốn:


- Này, anh không tiễn tôi à?


Tô Bạch lắc đầu, không phải là không muốn tiễn, chính hắn căn bản không đi nổi, vừa rồi lúc cầm bát đũa ăn cơm, hai tay đã tràn ra đầy máu tươi.


Huân Nhi bĩu môi, không để ý loại chi tiết này, đi thẳng đến trước mặt Tô Bạch, nhìn hắn.


- Hôm nay anh có chút không được bình thường.


Huân Nhi nghiêm túc nói.


- Hôm nay ra ngoài xử lý mấy chuyện, cho nên hơi mệt.


Tô Bạch nói.


- Không, không phải cái đó, ánh mắt anh nhìn tôi có chút không bình thường.


Huân Nhi đem mặt mình đến gần Tô Bạch:


- So với trước kia, nhiều hơn thứ gì đó.


Giác quan thứ sáu của phụ nữ thật đáng sợ…


Trong lòng Tô Bạch đang suy nghĩ, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ lại nói tôi có thể nhìn thấy hình ảnh trong tương lai, lần thứ hai cô làm nhiệm vụ với tư cách thính giả, cô sẽ chết ư?


Nếu hắn nói như thế, ngược lại là tăng thêm gánh nặng trong lòng Huân Nhi.


Có lẽ đấy chính là thói quen của Tô Bạch, hắn càng muốn thay bạn bè giải quyết hết mọi việc, mà không muốn nói quá nhiều, ví dụ như chuyện của bạn gái Sở Triệu lúc trước, Tô Bạch cố ý đi từ Cửu Trại Câu xa xôi về giúp Sở Triệu giải quyết tất cả, nhưng bởi vì loại thói quen này và tính cách của Tô Bạch, khiến cho Sở Triệu ghi hận hắn trong một thời gian dài, hiện tại đối với Huân Nhi cũng là như thế.


- Ngủ ngon, cho tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon.


Sau khi nói xong, Huân Nhi tự mình cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn một cái lên môi Tô Bạch.


Tô Bạch vô thức bắt đầu chủ động tìm kiếm và truy tìm môi của Huân Nhi, rất mềm mại, rất ngọt ngào, rất dễ chịu.


Thời gian trôi qua.


Một nam một nữ giống như được nhóm lửa, bắt đầu hôn càng lúc càng kịch liệt, Huân Nhi vô thức ngồi xuống đùi Tô Bạch.


- Á…


Tô Bạch lập tức phát ra một tiếng hét thảm.


Fuck… Đau quá…


Chương 442

Bình Luận (0)
Comment