Chương 443
Thay Đổi Được Không
(Đoạn này bắt đầu đổi xưng hô của Tô Bạch và Huân Nhi, tuy cả hai chưa nói lời yêu.)
- Chuyện này…
Huân Nhi lập tức từ trên người Tô Bạch đứng lên, nhìn thấy chỗ cô ta vừa ngồi lên, hai chân của Tô Bạch thế mà lại có máu đỏ tươi thấm ra, Huân Nhi hơi ngạc nhiên.
- Thương thế của anh nghiêm trọng như thế sao?
Ở trong nhận thức của Huân Nhi, cho dù Tô Bạch có bị thương cũng sẽ không biểu hiện rõ ràng như thế, bởi vì Tô Bạch là một Vampire, thương thế của hắn rất nhanh có thể hồi phục được lại như cũ, thế nhưng cô ta không ngờ tới, lần này Tô Bạch lại bị thương nghiêm trọng như vậy.
- Vẫn ổn.
Tô Bạch cười nói:
- Em có thể…
Vốn dĩ Tô Bạch muốn nói em có thể ở phía trên hay không, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy nói như thế có chút không đúng, cả người cũng từ trong trạng thái nụ hôn nóng bỏng bình tĩnh lại, hắn đổi thành.
- Em có thể rót cho tôi một cốc nước không?
- Ừ, được.
Huân Nhi đến nhà bếp rót cho Tô Bạch một cốc nước, đưa đến trước mặt hắn.
- Vấn đề lớn à?
Bàn tay Huân Nhi nhẹ nhàng đặt lên bờ vai của Tô Bạch, vẻ mặt thương tiếc.
- Đoán chừng phải chờ vào thế giới chuyện xưa tiếp theo mới có thể hoàn toàn bình phục lại.
- Vậy chẳng phải bây giờ tình hình của anh rất nguy hiểm sao?
Huân Nhi nhìn xung quanh, sau đó có chút lo lắng nói:
- Có lẽ em không có năng lực cản lại kẻ thù của anh.
Từ góc độ của Huân Nhi, kẻ thù mà Tô Bạch kết xuống trong giai đoạn thực lực này, chính bản thân cô ta hẳn là không có tư cách qua cản lại, bây giờ đối với vấn đề an toàn của Tô Bạch, Huân Nhi rất lo lắng.
Ngược lại, Tô Bạch không lo lắng về điều này, không nói đến việc hiện tại đám người mập mạp còn đang ở Thượng Hải, coi như đám người mập mạp không ở đây thì đoán chừng con mèo chết tiệt kia cũng đang tản bộ ở khu vực gần đây, cho dù có gió thổi ngọn cỏ lay gì đó, nó cũng có thể sớm nhìn thấy rõ, an toàn của hắn, quả thực không cần phải lo lắng.
- Em về trước đi, chỗ tôi không có vấn đề gì, yên tâm đi.
Tô Bạch nói.
Huân Nhi khẽ gật đầu:
- Được, ngày mai em sẽ qua giúp anh chăm sóc cho đứa nhỏ, thuận tiện cũng chăm sóc cho anh.
Tô Bạch cười.
Sau khi Huân Nhi rời đi, Tô Bạch vẫn ngồi ở trên ghế, hắn hít sâu một hơi, không phải vì lúc trước không ăn được trái cấm mà cảm thấy tiếc hận, may mắn từ bây giờ đến lúc Huân Nhi làm nhiệm vụ lần hai với tư cách là thính giả vẫn còn một đoạn thời gian rất dài, lúc này hắn không cần quá sốt ruột.
Tô Bạch từ từ nhắm mắt lại, hắn nằm sấp trên bàn bàn làm việc, một đêm này cứ lẳng lặng trôi qua.
Chờ đến khi ánh nắng ban mai từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, Tô Bạch nghe thấy được giọng của tiểu gia hỏa. Tô Bạch mở mắt ra, lắng nghe một chút, âm thanh này là từ trong phòng ngủ truyền đến, không cần nghĩ cũng biết, hẳn là con mèo kia trở về, thuận tiện mang sữa tươi hay thứ gì đó cho tiểu gia hỏa.
Ở trên phương diện chăm sóc cho tiểu gia hỏa, so với người làm cha như hắn, Cát Tường quả đúng là tỉ mỉ chu đáo hơn nhiều. Đổi một góc độ để suy nghĩ, tiểu gia hỏa có thể được Cát Tường chăm sóc và bảo vệ, cũng coi như là may mắn của cậu bé. Thậm chí Tô Bạch còn nghĩ đến, nếu như có một ngày nào đó, bản thân hắn chết ở trong thế giới chuyện xưa, có Cát Tường ở bên cạnh làm bạn, chuyện sau này của tiểu gia hỏa, hắn không cần quá lo lắng.
- Này, cho tao một phần.
Tô Bạch gọi.
Chẳng mấy chốc, Cát Tường ngậm một túi nilon chạy tới, nhảy đến trước bàn làm việc, đặt túi nilon ở trước mặt Tô Bạch, sau đó liền muốn chạy đi, lại bị Tô Bạch quát to một tiếng:
- Đứng lại, tao có chuyện muốn hỏi mày.
Tô Bạch lấy một chiếc bánh bao từ trong túi nilon ra, cắn một miếng, vừa ăn vừa nhìn Cát Tường đang dừng ở bên kia, nó vẫn duy trì phong phạm cao lãnh như ngày thường. Trên thực tế, lúc này Cát Tường cảm thấy hơi chột dạ, nếu không, còn lâu nó mới nghe lời Tô Bạch.
- Trước đó tao thấy được một vài hình ảnh, giống như là sẽ xảy ra trong tương lai, mày nói cho tao biết, chuyện này có đúng là như vậy không, đây thực sự là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai?
Nghe thấy Tô Bạch nói như thế, Cát Tường hơi do dự một chút, sau cùng vẫn gật đầu.
- Bức tranh kia quả thật có thể dự báo trước được tương lai?
Cát Tường tiếp tục gật đầu.
- Có thể thay đổi được không?
Tô Bạch hỏi một câu nhảm nhí, cho dù có thể thay đổi được hay không, bản thân hắn luôn không có khả năng chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Cát Tường lắc đầu.
Lông mày của Tô Bạch hơi nhíu lại.
Ngay lập tức, Cát Tường lại gật đầu.
- Ý của mày là, chính mày cũng không biết?
Cát Tường lại gật đầu.
Sau đó Cát Tường xoay người, trở lại bên trong phòng ngủ đi xem tiểu gia hỏa. Tô Bạch tiếp tục ngồi trên ghế, dường như giấc ngủ đêm qua không khiến cho tinh thần của Tô Bạch no đủ, trong lòng hắn vẫn có rất nhiều chuyện phiền lòng. Chỉ là, hiện tại tình trạng của cơ thể hắn khiến Tô Bạch an tâm không ít, ít nhất hắn có thể khôi phục lại một chút năng lực hoạt động, không đến mức chỉ ngồi yên một chỗ không làm được gì.
Đám người mập mạp còn chưa có quay lại, chỉ là hắn cảm thấy cũng sắp rồi, Tô Bạch đưa tay lên day trán.
- Cốc cốc cốc…
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
Huân Nhi mở cửa đi vào, hôm nay cô ta mặc một bộ đồ ở nhà, trong tay xách theo hai túi rau xanh và thịt:
- Em mua một chút thức ăn, buổi trưa nấu cho hai người ăn.
- Vậy tôi sẽ ngồi chờ lộc ăn.
- Hôm nay sức khỏe của anh thế nào, có tốt hơn không?
- Vẫn như cũ.
Tô Bạch thở dài, nói.
- Anh đừng nóng vội, sẽ tốt hơn thôi.
Huân Nhi xách theo đồ đi vào nhà bếp.
- Cậu ta không chết, vậy cậu chỉ có thể làm cha nuôi mà không phải là cha dượng rồi.
Giải Bẩm ngồi ở trước bàn làm việc của Lương Sâm, nhìn người lãnh đạo của mình đang cho thêm đường vào cafe.
- Cậu có ý gì?
Lương Sâm nhấp một ngụm cafe, nói:
- Cậu ta không chết, tôi lại không thể tự mình xuống lầu giết cậu ta, mặc dù đối với tôi mà nói, chuyện này rất dễ dàng, cũng rất đơn giản.
- Chỉ là ăn nhiều thêm một số nhân quả mà thôi, cậu gánh vác được.
Giải Bẩm rất thờ ơ cầm lấy chai nước khoáng trên mặt bàn, uống một ngụm.
- Ở cấp độ càng cao, lại càng khó mà tùy tiện được, nếu không, Phương Văn Hải cũng đâu cần vì muốn có một cơ thể phù hợp mà phải chịu giày vò như vậy.
- Nhưng có một số người không phải như vậy.
Giải Bẩm nói: - Có một số ít người làm việc, ở dưới cái nhìn của tôi, rất điên cuồng.
- Tôi biết cậu đang nói đến loại người nào, loại người kia, đơn giản chỉ là xiếc đi dây (làm việc nguy hiểm) mà thôi, nhìn phong cách hành sự rất khiến cho người ta hâm mộ, nhưng bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu đều có thể đi đời nhà ma.
- Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, loại người này chết vào lúc nào được quyết định bởi khi nào Phát Thanh Khủng Bố cần, nếu nó cảm thấy bây giờ cậu cần phải chết, cậu lập tức sẽ đột nhiên ngoài ý muốn chết đi, bởi vì ở chỗ của nó, cậu mang theo quá nhiều quan hệ nhân quả.
- Trên thực tế, đối với một người thính giả bình thường mà nói, nhân quả chẳng khác gì mức độ khống chế của Phát Thanh Khủng Bố đối với cậu, ít nhất ở cấp độ này của tôi, chính là lý giải như thế.