Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 472 - Chương 472 Tình Một Đêm

Chương 472

Tình Một Đêm


Trước tiên chưa nói đến đặc sắc của mỹ thực Tây An, nhưng phân lượng đủ nhiều, điều này khiến cho người đã quen ăn đồ Chiết Giang như Tô Bạch mà nói có chút không thích ứng, bản thân hắn tùy tiện chọn một vài món ăn, nhưng xem ra đủ cho năm, sáu người cùng ngồi ăn.


Uống chút rượu, tùy tiện gắp mấy miếng đồ ăn, Tô Bạch rất trân quý quãng thời gian rảnh rỗi này, có lẽ, chính mình quả thật đã thiếu loại thời gian nghỉ ngơi và buông lỏng này, mới khiến cho khoảng thời gian gần đây tâm trạng của hắn trở nên hậm hực như vậy.


Điện thoại di động vang lên, Tô Bạch mở ra xem, là một tin nhắn ngắn, hiện tại người biết số điện thoại di động của Tô Bạch thật sự rất ít, hơn nữa gần đây hắn thường xuyên đổi điện thoại, thường xuyên đổi sim, bình thường mọi người đều liên hệ qua wechat với Tô Bạch mà không lựa chọn nhắn tin, bấm vào tin nhắn, nhìn thấy nội dung tin nhắn, Tô Bạch không nhịn được bật cười.


“Chào bạn, tôi là Hillary Clinton, tôi đã thất bại trong cuộc tranh cử, đoàn đội tranh cử và người đầu tư đều rút vốn rời đi, hiện tại tôi cần gấp một khoản đầu tư mạo hiểm 2000 nhân dân tệ, nếu như tám năm sau, tôi tranh cử chức tổng thống Mỹ thành công, tôi sẽ trả lại cho bạn gấp mười lần số tiền vốn, cộng thêm một tấm thẻ xanh của Mỹ, bạn vui lòng gửi vào số tài khoản: XXXYYY.”


Tô Bạch nhớ rõ những ngày này đất nước càng lúc càng xử lý nghiêm khắc hành vi lừa đảo qua tin nhắn, trước kia thật đúng là có chút ý tứ mặc kệ, cho dù bị lừa đảo tiền qua tin nhắn, đi đến cục cảnh sát báo án, cảnh sát cũng sẽ thuyết phục bạn tiền này về cơ bản không có hy vọng lấy lại được gì đó, bây giờ ngược lại rất xem trọng, mỗi ngày báo chí đều đưa tin bắt được nhóm kẻ lừa đảo qua tin nhắn ở đâu đó.


Truy cứu nguyên nhân, có lẽ là bởi vì lúc trước có mấy sinh viên đại học bị lừa học phí dẫn đến tự sát. Với hệ thống xã hội như ở Trung Quốc, lừa gạt tiền tính là chuyện nhỏ, chỉ cần không gây ra ảnh hưởng lớn liền không có vấn đề gì, nhưng khiến cho mấy người tự sát, gây ra hiệu ứng xôn xao lớn trong xã hội, lúc này cơ quan quốc gia mới coi trọng và xử lý, hiệu quả lập tức trở nên rõ ràng.


Nếu dựa theo thói quen biên soạn sách sử, có lẽ mấy sinh viên đại học tự sát kia sẽ nhận được lời bình như thế này, cái chết của bọn họ là bước ngoặt lớn trong cuộc chiến chống lừa đảo qua tin nhắn.


Đương nhiên, loại trêu chọc này đối với mấy người sinh viên đại học kia thật đúng là có chút bất kính với người đã chết.


Tô Bạch một hơi uống sạch chén rượu trong tay, sau đó nhanh chóng xóa bỏ tin nhắn lừa đảo kia, đi đến quầy thu ngân tính tiền, rời khỏi nhà hàng này.


Tây An về đêm càng lộ ra tiêu điều và lạnh lẽo, thành phố Tây An rất lớn, nhưng dù sao cũng không phải là kiểu thành phố phát triển như vùng duyên hải phía bắc. Đến ban đêm liền có thể cảm nhận được rõ ràng sự yên tĩnh của nó, bầu không khí này chính là thứ mà Tô Bạch yêu thích. Sau khi giải quyết xong chuyện của huyết thi, bản thân hắn mới có thể chân chính buông xuống tâm tư, lấy một loại tâm trạng của khách du lịch ở lại chỗ này, không có mục đích gì đi qua đi lại, cảm nhận hơi thở của thành phố này.


Phía trước có một quầy bán đồ nướng ở ven đường, Tô Bạch cúi đầu, đem mặt giấu ở trong cổ áo khoác, đi qua.


- Tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.


Tô Bạch dừng bước, một giọng nói có hơi quen thuộc vang lên bên tai, Tô Bạch quay đầu lại liền nhìn thấy nữ sinh viên đại học đeo máy ảnh trên cổ.


Nữ sinh viên đại học cầm trong tay mấy xiên đồ nướng, chủ động đi đến trước mặt Tô Bạch, đưa cho Tô Bạch hai xiên.


Tô Bạch lắc đầu, ra hiệu chính mình không muốn ăn.


Nếu đổi lại là một người đàn ông khác, hoặc là xấu hổ, hoặc là hào phóng, hoặc là trong lòng có mưu đồ, nói cho cùng, đều sẽ cảm thấy mừng như điên, trong đầu lập tức xuất hiện chờ mong về tình một đêm.


Quả thật ở nơi đất khách, hai lần gặp phải nữ sinh viên đại học mang theo hơi thở lãng mạn của văn nghệ sĩ, như thế đủ để làm nền rồi.


Chẳng qua, Tô Bạch thật đúng là một chút hứng thú cũng không có, có lẽ, hắn thật sự có chút lãnh cảm, điều này cũng khó nói.


- Anh không ăn à, anh nghỉ ở chỗ nào?


Nữ sinh viên đại học vừa ăn xiên nướng, vừa hỏi.


Tô Bạch mỉm cười, quay người chuẩn bị rời đi, nhưng nữ sinh viên đại học này lại trực tiếp vươn tay ra, nắm lấy cánh tay của Tô Bạch.


Vừa mới ăn xiên nướng, trên tay khó tránh khỏi bị ám mùi dầu mỡ, cứ như thế nắm lấy ống tay áo khoác của hắn, khiến cho Tô Bạch hơi không thích, cũng bởi vì hiện tại mở văn phòng thám tử, không còn là đại thiếu gia như trước kia nữa, cho nên đối với thứ trong cuộc sống củi gạo dầu muối này, so với trước kia, Tô Bạch nhiều hơn một phần trân quý.


- Anh nói chuyện đi.


Nữ sinh viên đại học xinh xắn nháy mắt:


- Chắc anh không phải người địa phương, anh ở trong mấy khách sạn gần khu vực viện bảo tàng lịch sử Thiểm Tây à, tôi ở khách sạn Như Gia.


Tô Bạch đưa tay ra, bỏ tay cô gái ra khỏi áo khoác của mình.


Hắn quả thật ở trong khách sạn đối diện với bảo tàng lịch sử Thiểm Tây, nhưng lúc này hắn cảm thấy rất phản cảm với việc cô gái này đến quấy rầy giây phút yên bình khó có được của mình, giờ phút này, nếu mập mạp đứng ở đây, đoán chừng sẽ lên tiếng mắng chửi Tô Bạch lại lên cơn phát bệnh, sau đó chủ động đi nắm tay em gái nhỏ.


- Tôi không ở đó.


Tô Bạch cất bước rời đi.


Tô Bạch đi tản bộ đến tận 11 giờ đêm, Tô Bạch đã ước chừng thời gian và khoảng cách, đúng lúc trở về khách sạn.


Ừm, là khách sạn Như Gia.


Trên thế giới này, có lẽ thật sự có cái gọi là duyên phận, Tô Bạch và cô gái kia ở cùng một khách sạn.


Đổi lại thành những người trẻ tuổi khác, tuy nói không nhất định phát triển thành quan hệ người yêu, nhưng có thể kết giao với một người bạn trên đường đi du lịch là một trải nghiệm khá thú vị, ít nhất trên đường đi lữ hành có thể tăng thêm một ít sắc thái khác, nhưng Tô Bạch thật đúng là không có tâm tình đó, cũng không có nhu cầu kia, gần đây áp lực tâm lý của hắn vừa được buông lỏng. Hiện tại cần nhất chính là một mình yên tĩnh và thả lỏng.


Từ cửa đi vào trong đại sảnh, sau đó đi thẳng thang máy lên tầng 5.


Lúc cửa thang máy mở ra, Tô Bạch hơi sững sờ, trước cửa thang máy, một cô gái với dáng vẻ ngượng ngùng, trên người bọc một chiếc áo khoác, chân đi dép lê, trên người rõ ràng mang theo ẩm ướt đứng đó. Tình cảnh này, khiến Tô Bạch hơi kinh ngạc, rốt cuộc có chuyện trùng hợp như thế không.


- Khăn tắm trong phòng tôi không sạch, tôi qua chỗ lễ tân lấy chiếc khăn khác, trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau.


Tô Bạch gật đầu, đi ra thang máy, còn cô gái thì đi vào thang máy.


Trở về phòng của mình, Tô Bạch cởi áo khoác và ngồi trên giường.


Hắn không bật tivi, bởi vì Tô Bạch sợ ầm ĩ.


Lúc này trong đầu Tô Bạch đang nhớ lại hình ảnh, chính là tình cảnh hắn vừa gặp cô gái kia ở trước thang máy, một bên dép lê của cô gái rõ ràng có nước, nhưng phía sau lại chỉ loáng thoáng ẩm ướt, dáng vẻ này, không giống như mới từ trong phòng của mình đi ra, càng giống như đã đứng chờ ở ngoài cửa thang máy từ lâu.


Chương 472

Bình Luận (0)
Comment