Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 471 - Chương 471 Thời Gian Nhàn Rỗi Thuộc Về Tô Bạch

Chương 471

Thời Gian Nhàn Rỗi Thuộc Về Tô Bạch


(Góc cảnh báo: Mọi chi tiết trong chuyện chỉ là hư cấu, mọi người đừng quá để ý!)


Trước kia không phải Tô Bạch chưa từng làm qua nhiệm vụ hiện thực, hắn quả thật đã từng nhận được một số “quan tâm” của Phát Thanh Khủng Bố trong thế giới hiện thực, nhưng loại quan tâm này chỉ mang tính chất tượng trưng mà thôi, lần này xem như Phát Thanh Khủng Bố mở nửa cái đèn xanh, khiến cho Tô Bạch có chút được yêu thương mà lo sợ.


Đương nhiên, dựa vào câu chuyện xưa về nông phu mà Phát Thanh Khủng Bố đã kể, bản thân Tô Bạch chính là một gốc rau xanh tương đối nghe lời trong vườn rau, nông phu cao hứng, múc cho Tô Bạch một chậu phân lớn đến bón, coi như phần thưởng cho hắn.


Vừa nghĩ đến đây, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy không còn một chút mỹ cảm nào nữa. Một Tây An không có huyết thi, chính là không còn loại bầu không khí ngột ngạt với thính giả nữa, thế nhưng trên đỉnh đầu vẫn còn Phát Thanh Khủng Bố bất biến, tiếp tục tồn tại, chẳng qua có lẽ đối với Phát Thanh Khủng Bố, thính giả đã có chút quen thuộc, cho nên không cảm thấy gì, giống như loại cảm giác bầu trời và mặt đất vốn dĩ cùng tồn tại.


Nhìn ảnh chụp trên bia mộ của người đàn ông bị quấn kín mặt, Tô Bạch hơi có chút thất thần, trên thực tế mối quan hệ giữa hai người rất bình thường, đơn giản chỉ là một chai nước khoáng kết xuống duyên phận mà thôi, chỉ là song phương đều có chút chân thành.


Thật ra giữa người với người chính là như thế, có lẽ là do quen thuộc với cuộc sống người lừa ta gạt giữa những thính giả với nhau. Hiện tại đối với Sở Triệu, Tô Bạch không hoàn toàn tin tưởng 100%, cho nên, khi bỗng nhiên xuất hiện một người xa lạ, giống như bèo nước gặp nhau, có được một tình hữu nghị nhàn nhạt, ừm, nói đúng hơn là quỷ xa lạ, trong lòng có chút không thích ứng, đồng thời từ tận đáy lòng cảm thấy một số thổn thức.


Thật lâu sau, Tô Bạch rời khỏi nghĩa trang, hắn còn có một tuần tự do. Nhiệm vụ hiện thực đã kết thúc, hắn không cần thiết phải ở lại Tây An, trong lúc nhất thời, Tô Bạch có loại cảm giác trời cao chim bay lượn, biển rộng cá tung hoành.


Trong một tuần này, Tô Bạch dự định trở về Thượng Hải trước, sau đó đến nhà của quái nhân khoa học, nhìn xem có phát hiện được thứ gì ngoài ý muốn không, cậu bé mặc váy đỏ kia cố ý đưa tới tấm thẻ từ có tên chung cư và số phòng. Hắn vẫn luôn không có thời gian, không có tinh lực đến đó. Hiện tại thật đúng là có thời gian và tinh lực, tuy nói cậu bé mặc váy đỏ bị Cát Tường làm cho hồn phi phách tán, nhưng nếu cứ mãi đặt ở chỗ đó không đi, luôn là một loại lãng phí.


Hơn nữa Tô Bạch cũng lo lắng thời gian dài sẽ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, chuyện tốt không thể vĩnh viễn đều dừng ở nơi đó, toàn tâm toàn ý chờ đợi mình, đạo lý này, Tô Bạch hiểu rõ.


Lấy điện thoại di động ra kiểm tra qua, điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn chính là, chuyến bay sớm nhất đến Thượng Hải là vào tối ngày mai, nguyên nhân có lẽ là do bên quân đội đang kiểm soát hàng không, điều này có nghĩa Tô Bạch sẽ ở lại Tây An thêm một ngày nữa, chẳng qua hiện tại tâm trạng lúc này thật đúng là không giống trước đó, cuối cùng cũng giống như một du khách rồi.


Tô Bạch đi đến một cửa hàng bán quần áo, mua một bộ quần áo mới, sau đó bắt đầu tùy tiện đi tản bộ trong thành phố Tây An.


Trên người là một chiếc áo khoác mới, dưới chân cũng là một đôi giày mới, trên đỉnh đầu là mũ lưỡi trai, gương mặt tuấn tú của Tô Bạch giấu trong áo, dáng vẻ không quá phô trương.


Cất bước đi trên thành cổ Tây An, giống như một lữ khách cô độc đang đi qua đường, những bức tường xung quanh mang theo dấu vết của năm tháng, còn đối với thành cổ này mà nói, có lẽ Tô Bạch chỉ là một người qua đường giáp.


Cách đó không xa, một cô gái trẻ tuổi đạp xe đi ngang qua Tô Bạch, Tô Bạch cứ như thế cúi đầu, lẳng lặng bước đi, tuy hắn đang nhìn phong cảnh, nhưng không phải là rất nghiêm túc, dường như không quá để ý đến tất cả mọi thứ xung quanh.


Cô gái trẻ dừng xe ở phía sau lưng Tô Bạch, cầm lấy chiếc máy ảnh đeo ở trước ngực, đuổi theo về phía trước.


- Xin lỗi tiên sinh, tiên sinh.


Tô Bạch dừng bước, hơi ngẩng đầu nhìn cô gái này.


Cô gái có làn da trắng nõn, cả người mang theo hơi thở thanh xuân, mái tóc dài phiêu dật mang đến cho người ta một loại cảm giác tươi mới thoát tục, giống như em gái nhà bên, nhìn tuổi tác, có lẽ vẫn là sinh viên đại học.


Trên thực tế, Tô Bạch hẳn là được xem như sinh viên đại học, nếu như không phải vì Phát Thanh Khủng Bố khiến cho quỹ tích của hắn hoàn toàn thay đổi, hiện tại có lẽ hắn đang ở trong trường chuẩn bị đề cương cho luận văn rồi.


Tô Bạch không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn cô gái.


- Tiên sinh, tôi có thể chụp ảnh anh được không?


Cô gái nói ra thỉnh cầu của mình:


- Tôi thấy bóng lưng của anh rất cô độc, lúc hòa vào bức tường cổ này rất có cảm giác hình ảnh.


Một cô gái đơn thuần theo đuổi nghệ thuật.


Tô Bạch khẽ gật đầu, ra hiệu chính mình đồng ý.


Cô gái vui vẻ cầm máy ảnh lùi lại về sau, nhìn dáng vẻ, dường như cô gái này là một người khá chuyên nghiệp trong số những người nghiệp dư yêu thích chụp ảnh, thế nhưng cô ta không tiện để Tô Bạch bày ra tư thế gì, chỉ là Tô Bạch vừa đứng ở nơi đó đã mang đến cho cô ta một rất hài lòng.


Đây chính là sự từng trải, đây chính là tang thương, đây chính là chuyện xưa.


Một người đàn ông có thành thục hay không, điều này không phải do sự tích lũy của tuổi tác, mà chính là do sự từng trải, thăng trầm trong cuộc đời anh ta lắng đọng lại. Trong suốt một năm qua, Tô Bạch trải qua cuộc sống của thính giả, điều này khiến cho khí chất trên người Tô Bạch phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, đương nhiên cho dù không làm thính giả, lấy khí chất công tử nhà giàu từ nhỏ đến lớn của Tô Bạch cũng sẽ không kém.


- Cảm ơn anh đã phối hợp.


Cô gái chỉ theo Tô Bạch gặp mặt một lần, sau khi nói lời cảm ơn với Tô Bạch liền đạp xe đi theo con đường thành cổ xóc nảy, đi về phía trước.


Ở nơi danh lam thắng cảnh như thành cổ Tây An, loại xe đạp này có thể dùng tiền thuê được, có không ít du khách sẽ thuê một chiếc xe đạp, sau đó đạp xe dọc theo con đường thành cổ.


Tô Bạch tiếp tục đi về phía trước, cảm giác mặt trời đang lặn.


Đám người mập mạp đang ăn ngon uống say ở Trùng Khánh, tuy Tô Bạch không có khẩu vị gì, nhưng cũng tìm cho mình một quán ăn tương đối nổi tiếng ở nơi này, bởi vì Tô Bạch đến sớm, cho nên không cần xếp hàng, Tô Bạch ngồi xuống chọn món ăn, sau đó cầm di động lên, tùy ý xem một số tin tức.


Ngoài dự đoán của nhiều người, Donald Trump đã đánh bại Hillary Clinton - Người được giới thượng lưu, ngôi sao Hollywood của Mỹ tán đồng và ủng hộ, lấy thân phận của một người có bối cảnh là trùm bất động sản, thành công ngồi lên vị trí của tổng thống Mỹ.


Tin tức này ít nhiều khiến cho Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn, Tô Bạch nhớ rõ trước kia, hình như chính mình từng gặp mặt người kia một lần, khi đó Donald Trump còn mở sòng bạc, đồng thời việc kinh doanh mở rộng. Lúc đấy, Tô Bạch qua Quảng Châu, nửa đi du lịch, nửa đi công tác, bởi vì khi đó, bản thân hắn vẫn còn có thân phận chủ tịch tập đoàn, hắn được mời đến bữa tiệc hợp tác giữa tập đoàn Evergrande và công ty của Donald Trump. Tô Bạch nhớ rõ khi đó hắn vẫn là ông chủ thần bí của một tập đoàn nổi danh trong nước, còn Donald Trump đã là một người tư sản có thế lực nổi danh quốc tế, hai người gặp mặt trao đổi vài câu, chưa nói đến bao nhiêu giao tình.


Nhưng bây giờ, thoáng một cái nhiều năm đi qua, người này đã làm đến vị trí tổng thống nước Mỹ, đánh bại được đối thủ cạnh tranh có kinh nghiệm về tham gia chính trị và mạng lưới quan hệ lớn, thật đúng là thiên hạ rộng lớn, không thiếu điều lạ.


Nghĩ đến Donald Trump, lại nghĩ đến chính mình, Tô Bạch không khỏi bật cười, đúng lúc nhân viên phục vụ bưng rượu gạo lên, Tô Bạch uống một ngụm, có hơi ngọt, cũng có chút chua.


Thật ra, đổi lại góc độ để nhìn, chính mình trở thành thính giả, so với Donald Trump, việc này còn thần kỳ hơn nhiều.


Chương 471

Bình Luận (0)
Comment