Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 470 - Chương 470 Thông Báo Về Thế Giới Chuyện Xưa Tiếp Theo

Chương 470

Thông Báo Về Thế Giới Chuyện Xưa Tiếp Theo


Chỉ là Phát Thanh Khủng Bố đã biết được thân phận của anh ta, cho nên liền có thể khởi động bước tiếp theo của trình tự, đó chính là đem huyết thi truyền tống vào thế giới chuyện xưa. Ở trong thế giới hiện thực, Phát Thanh Khủng Bố có rất nhiều ràng buộc, nhưng ở bên trong thế giới chuyện xưa, Phát Thanh Khủng Bố tự do, thuận tiện hơn nhiều, nó có một nghìn, một vạn phương pháp xử lý huyết thi, để huyết thi phải nhận sự trừng phạt vốn có, kết cục của việc chôn vùi toàn bộ thính giả ở khu vực Thiểm Tây, chẳng khác gì cứng rắn phá hủy luống rau lớn nhất trong vườn rau cá nhân của Phát Thanh Khủng Bố, Phát Thanh Khủng Bố phẫn nộ, điều này có thể tưởng tượng được.


Ở trước đây không lâu, Tô Bạch giãy dụa trước mặt huyết thi, lộ ra yếu ớt và bất lực, nhưng phong thủy luân chuyển quá nhanh, sau khi Phát Thanh Khủng Bố biết được thân phận chân chính của huyết thi liền trực tiếp cưỡng chế kéo anh ta vào trong thế giới chuyện xưa, tương tự, ở trước mặt Phát Thanh Khủng Bố, huyết thi cũng có vẻ yếu ớt và bất lực giống như Tô Bạch trước đó.


Huyết thi biến mất, tất cả cấm chế cũng biến mất theo, Tô Bạch thu lại huyết thống cương thi trên người mình, cả người giống như vô lực ngồi trên mặt đất, trong nháy mắt, ngoài cửa sổ của xe tang cũng xuất hiện khung cảnh đường xá.


Chỉ là, vốn dĩ xe tang muốn đưa người đi hỏa táng, lúc này cái xác kia đã hoàn toàn bị chôn vùi, bao gồm cả linh hồn của ông ta đã hoàn toàn không có ở đây nữa.


- Thật giống như một cơn ác mộng vậy.


Tô Bạch tự mình lẩm bẩm, sau đó đưa tay nhặt lấy một đoạn băng y tế từ trong tủ đông ra, đây là phần băng y tế còn sót lại của người đàn ông kia, tất cả mọi thứ còn lại đều không tìm thấy nữa, ở trước mặt huyết thi, người đàn ông bị quấn kín mặt kia đã hoàn toàn bốc hơi.


Gió đầu đông mang theo khô hanh và tiêu điều, so với gió thu càng thêm không có tình người.


Trong nghĩa trang, một tay Tô Bạch khoác balo, một tay cầm bó hoa đứng ở trước một bia mộ.


Trên bia mộ có một bức ảnh, là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, gương mặt hơi gầy, bình thường ảnh trên bia mộ đều là ảnh người tạ thế cười, ở đây cũng không ngoại lệ, người đàn ông này cười rất thoải mái, bởi vì chỉ lộ ra gương mặt, cho nên không thể đoán ra ông ta bởi vì chuyện vui gì mà cao hứng.


Tô Bạch đem bó hoa đặt ở trước mộ bia, sau đó cả người ngồi xuống.


Vợ con của người đàn ông bị quấn kín mặt không có từ nước Mỹ trở về, chỉ ủy thác cho một người thân thích đến xử lý hậu sự. Sau khi người thân thích kia nhận được tiền chỉ đến bệnh viện ký tên đưa người đi hỏa táng cho xong việc. Trước kia khi người đàn ông này còn có tiền, bao nhiêu họ hàng thân thích từ xa đến nương tựa ông ta, thế nhưng hiện tại mọi người đều biết rõ, sau khi tên gia hỏa này đem hết tài sản của mình cho vợ và con gái đi di dân ở nước ngoài, không thể đông sơn tái khởi được nữa, hiện tại chính là một tên quỷ nghèo, cộng thêm việc cha mẹ của người đàn ông bị quấn kín mặt sớm qua đời, cho nên ngay cả một đám tang đều không có, cơm chay lại càng không.


Không thể nói là không lạnh lẽo, không thể nói là không thất vọng.


Đến sau cùng, bên hỏa táng phát hiện không thấy thi thể đâu, cũng không có báo cho thân thích lo việc xử lý hậu sự, mà chính là không biết từ chỗ nào lấy được một số tro cốt của người nào đó mới bị đưa đi thiêu để bỏ vào trong hũ tro, giao cho thân thích kia, người thân thích kia đem hũ tro cốt này vào vị trí bia mộ đã được chuẩn bị từ trước, sau đó liền đi báo cáo kết quả.


Bia mộ và ảnh chụp đều là của người đàn ông bị quấn kín mặt, thế nhưng hũ tro cốt ở bên dưới lại không biết đến từ người qua đường giáp nào.


Tay Tô Bạch khẽ vỗ lên bia mộ, hắn muốn tỏ ra nghiêm túc một chút, nhưng không biết vì sao lại muốn cười.


- Lão ca, tôi sẽ không đốt những thứ vô dụng như vàng mã cho ông, chỉ xới chút đất lên thôi.


Tô Bạch lấy hai chai nước khoáng từ trong balo ra, tất cả đều đổ xuống đất.


Lúc vừa cất chai nước khoáng đi, điện thoại của Tô Bạch bỗng nhiên rung lên, ở ngực Tô Bạch bỗng nhiên tê rần, lúc này cả người quỳ dưới mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt thống khổ.


Trong nháy mắt, loại cảm giác thống khổ này biến mất, Tô Bạch biết chuyện gì xảy ra, hắn lấy điện thoại ra xem.


“Thông báo từ Phát Thanh Khủng Bố”: Một tuần sau tiến vào thế giới chuyện xưa tiếp theo.


“Tên thế giới chuyện xưa”: Phần mộ huyết thi


“Số lượng người tham dự”: Không rõ.


“Còn lại”: Không rõ.


Nhìn thấy thông báo này trên điện thoại di động, Tô Bạch liếm môi mình, sau đó giống như có điều gì suy nghĩ, khẽ gật đầu.


Lần này, bản thân hắn coi như cảm nhận được ưu đãi của Phát Thanh Khủng Bố đối với thính giả hoàn thành nhiệm vụ hiện thực, đồng thời càng hiểu hơn hàm ý chân chính của câu chuyện xưa mà Phát Thanh Khủng Bố kể trong lúc cưỡng chế đưa huyết thi vào trong thế giới chuyện xưa.


Lần này thế giới chuyện xưa tiếp theo được thông báo trước một tuần, coi như không tồi, ít nhất không cần lo lắng đang ăn cơm hoặc là nằm trên giường, bỗng nhiên không giải thích được, cứ thế tiến vào trong thế giới chuyện xưa, một chút phòng bị nào cũng không có.


Tô Bạch còn nhớ rõ lần trước chính mình, hòa thượng và Gia Thố ở trong khách sạn Thiên Đường Quốc Tế ở Cửu Trại Câu, cởi sạch quần áo đi tắm suối nước nóng, cứ như thế tiến vào bên trong thế giới chuyện xưa, khiến cho lúc đấy, trên người bọn họ không có lấy nổi một bộ quần áo, chỉ đành phải qua một thôn vừa bị diệt, mượn tạm quần áo của người chết, đó mới thật là lúng túng.


Hơn nữa từ tên thế giới chuyện xưa lần này và câu chuyện xưa lúc Phát Thanh Khủng Bố thu thập huyết thi kể lại, có thể thấy được, thế giới chuyện xưa mà hắn sắp đi vào lấy huyết thi làm chủ đề chính, khả năng lớn chính là cỗ huyết thi này bị Phát Thanh Khủng Bố ném vào bên trong thế giới chuyện xưa, chịu trừng phạt bào cách, thậm chí là bị chơi cho đến chết. Phát Thanh Khủng Bố cũng nhân cơ hội này để thiết kế ra một thế giới chuyện xưa, để cho thính giả đi vào, vừa trải qua cuộc thám hiểm sinh tử, vừa thu hoạch được truyền thừa của huyết thi.


Đây đại khái chính là ý tứ khi nông phu trong câu chuyện xưa kia đem tên ăn trộm chôn xuống dưới đất, để anh ta làm chất dinh dưỡng cho vườn rau xanh mới. Đây thật đúng là một loại truyền thừa, một loại truyền thừa do Phát Thanh Khủng Bố dùng thủ đoạn cưỡng chế đẫm máu tạo ra. Huyết thi vốn dĩ là một gốc rau xanh do Phát Thanh Khủng Bố trồng, nhưng lại không nghe lời, cho nên Phát Thanh Khủng Bố liền lấy nó ra làm phân bón.


Còn đối với Tô Bạch mà nói, tuy còn chưa đi vào thế giới chuyện xưa, nhưng gần như hắn đã biết rõ được mục tiêu chính của thế giới chuyện xưa tiếp theo, cơ bản có thể đoán ra được thế giới chuyện xưa lần này hẳn là có liên quan rất sâu đến cương thi thần bí, thậm chí còn có thể xuất hiện vấn đề liên quan đến không gian, dù sao năng lực khống chế không gian của huyết thi mạnh như thế nào, Tô Bạch đã thể nghiệm qua, cho nên thế giới chuyện xưa tiếp theo rất có khả năng sẽ xuất hiện thứ này.


Nhiều tin tức quan trọng như vậy, trong tất cả những thế giới chuyện xưa mà Tô Bạch đã đi vào trước đó, đây coi như là một lần “khách sáo” nhất rồi, chẳng khác gì Phát Thanh Khủng Bố nói cho bạn biết, mảnh đất này có nhiều dầu mỏ, mau mau đập tiền xuống để phát tài.


Chương 470

Bình Luận (0)
Comment