Chương 469
Thiên Đạo Luân Hồi – Phát Thanh Khủng Bố Và Nông Phu
Tư Tư có chút mất hồn mất vía ngồi xuống, ép buộc chính mình tin vào chuyện vừa xảy ra lúc trước chỉ là một ảo giác, chỉ vì đã vô thức quen với cảm giác có chị Vân ở bên cạnh mà thôi.
Cô ta phải làm việc.
Đúng thế, cô ta phải làm việc, cô ta phải quên hết những gì vừa mới xảy ra!
Ngay sau đó, Tư Tư run rẩy cầm lấy máy điện thoại ở quầy phục vụ, bấm dãy số điện thoại của người nhà bệnh nhân Tô Bạch có ghi trên tờ danh sách, trước đó Tư Tư đã gọi điện thoại cho bệnh nhân này, nhưng cho dù cô ta có gọi bao nhiêu lần đều không gọi được.
- Alo, có chuyện gì thế?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của mập mạp:
- Ôi chao, tôi nói này hòa thượng, không phải anh là người ăn chay à, sao lại ăn lòng vịt, chừa cho tôi một chút!
Tư Tư nhíu mày, nhìn vào cột tên người nhà bệnh nhân của Tô Bạch, trên đó ghi tên của Diệp Tư và Trương Bát Nhất. Lúc này Tư Tư vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng, cho nên trực tiếp hỏi vào trong điện thoại.
- Tôi tìm cô Diệp Tư, chỗ chúng tôi có một bệnh nhân tên Tô Bạch, không thấy anh ta đâu nữa.
- Ồ Diệp Tư? Tô Bạch? Tô Bạch thì tôi biết, Diệp Tư là ai thế?
- Diệp trong từ lá cây, Tư trong tư sắc, xin hỏi đây có phải là điện thoại của cô ấy không?
- Diệp trong từ lá cây, Tư trong tư sắc, Diệp Tư? Con mẹ nó, là ai vậy?
Mập mạp đang ăn lẩu, lúc anh ta lặp lại cái tên “Diệp Tư” này, trong lúc nhất thời, một cơn gió bỗng nhiên nổi lên.
Hòa thượng và Gia Thố vô thức buông đũa xuống.
Mập mạp cũng có chút nghi thần nghi quỷ nhìn xung quanh.
Cả ba người bọn họ đều cảm thấy, vừa rồi, hình như có chuyện gì đã xảy ra.
Có lẽ vốn dĩ khoảng cách là một dạng khác biệt, cho nên tạo ra cục diện như lúc này.
Cho dù Tô Bạch có hoán đổi sang trạng thái cương thi, nhưng hắn vẫn giống như cũ không thể nhúc nhích được gì, loại cảm giác sâu sắc bất lực này, ngay từ ngày đầu tiên hắn đi đến Thiểm Tây đã cảm nhận được, đồng thời sau đó nó vẫn luôn như hình với bóng, đè nén trong lòng Tô Bạch, khiến cho ngay cả việc hô hấp, Tô Bạch cũng cảm thấy khó khăn.
Huyết thi xoay người, giống như dự định rời đi, cơ thể của anh ta đang dần dần hư huyễn (mờ đi), hẳn là anh ta còn có những chuyện khác cần phải làm. Ở trong mắt Tô Bạch, huyết thi đang khiêu vũ trên lưỡi dao, cùng Phát Thanh Khủng Bố đánh cờ. Nếu như đứng ở trên một góc độ khác, hoặc là ở một vị trí không liên quan gì đến mình, nói không chừng, Tô Bạch sẽ tán thưởng anh ta, nhưng người đàn ông bị quấn kín mặt vừa mới tan thành mây khói trước mặt hắn, về tình về lý, Tô Bạch sẽ không sinh ra loại tâm tình này.
Thật ra, Tô Bạch không rõ vì nguyên nhân gì huyết thi lại xuất hiện, cũng không rõ vì sao huyết thi lại tiếp tục ở lại nơi này. Nhưng có một việc Tô Bạch rất rõ ràng, bây giờ hắn đã hoàn toàn bị ngăn cách, ngăn cách ở trong không gian chật hẹp của xe tang, không thể truyền được tin tức ra, điện thoại nhất định là không có tín hiệu. Như vậy bản thân hắn không làm gì được huyết thi, cho dù đối với việc giết chết hắn, huyết thi có chỗ cố kỵ, nhưng thật ra trong lòng Tô Bạch lại càng bị đè nén, rõ ràng trong tay mình cầm một chiếc chìa khóa, nhưng mình lại không cách nào đi ra mở cánh cửa kia, thật đúng là làm cho người ta phát điên.
Có lẽ, trước đó việc quái nhân khoa học cầm súng bắn liên tục ba phát vào đầu thính giả người da đen chỉ là một trường hợp đặc biệt, bình thường, cánh tay thật đúng là không lay chuyển được bắp đùi.
Chỉ là đúng lúc huyết thi muốn biến mất, rời đi nơi này, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên bao phủ xuống, đem huyết thi bao phủ vào trong đó.
Trong xe tang có một chiếc loa nhỏ dùng để phát nhạc tang lễ, bởi vì bình thường lúc xe tang vận chuyển thi thể sẽ có thân quyến đi cùng theo xe, đến lúc đó trong xe có thể phát ra nhạc tang lễ, người trơ trọi bị kéo đi đến nhà hỏa thiêu như người đàn ông bị quấn kín mặt chỉ chiếm một số ít.
Chiếc loa kia phát ra một trận ma sát, có hơi chói tai, có hơi mơ hồ, giống như một người đang cầm microphone mới thử điều chỉnh, chỉ thiếu chút nữa là nói: “Alo, alo, 1234”.
Trong mắt Tô Bạch tràn đầy khiếp sợ, hắt rất quen thuộc với luồng ánh sáng trắng này, đây là luồng ánh sáng trắng mà mỗi lần Phát Thanh Khủng Bố đem người truyền tống vào thế giới chuyện xưa sẽ xuất hiện.
Cuối cùng, Phát Thanh Khủng Bố thông qua con đường khác để biết thân phận của huyết thi sao?
“Chào mừng quý thính giả nghe đài, các bạn đang nghe chương trình Phát Thanh Khủng Bố, tôi là người dẫn chương trình, tôi không có tên, bởi vì ở chỗ này, tên tuổi không có chút ý nghĩa gì cả.
Hôm nay, ở chỗ này, tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện xưa nhỏ, giống như truyện cổ Grimm hay ngụ ngôn Aesop.
Có một người nông phu, ông ta rất siêng năng, mỗi ngày ông ta đều vất vả cần cù canh tác, cho nên ruộng rau nhà ông ta rất tươi tốt, người nông phu này vẫn luôn trân quý những loại rau trồng trong vườn, đương nhiên ông ta không dùng phương thức cưng chiều, nhìn thấy rau bị bệnh hoặc là trồng quá dày, dẫn đến việc rau xanh bắt đầu tranh đoạt chất dinh dưỡng, ông ta sẽ tiến hành xử lý, đi nhổ bớt rau hoặc là loại bỏ một số loại rau, mục đích chính là để cho toàn bộ vườn rau xanh của mình càng tốt hơn.
Nhưng mà, có một người, không, nói đúng hơn phải gọi kẻ đó là tên trộm.
Có một ngày, tên trộm này đi đến bên trong vườn rau xanh, anh ta ngụy trang thân phận, quấn một lớp vải màu đỏ như máu lên người, khiến cho người ta nhìn không ra anh ta là ai. Anh ta đi đến bên trong vườn rau của nông phu, trộm rau của ông ta, đồng thời hủy đi một luống rau lớn nhất.
Cảnh tượng này bị nông phu phát hiện, từ hình thể nhìn lại, nông phu có thể đoán ra được tuổi tác của kẻ ăn trộm, những đứa nhỏ ở độ tuổi này trong trấn, từ khi bọn họ còn nhỏ, trong nhà đều đã được nhận những rau xanh tươi ngon do người nông phu tặng, cho nên kẻ trộm này nhất định là ăn rau xanh của nông phu để lớn lên.
Người nông phu có nguyên tắc riêng và quy củ riêng của mình, ông ta là một người rất cứng nhắc, chính vì thế, với thân phận người trồng rau này, ông ta có thể nhận được sự kính trọng của hầu hết mọi người trong trấn nhỏ.
Nông phu không muốn đi oan uổng bất kỳ người tốt nào, cho nên, mặc dù ông ta có súng săn, cũng có dao bầu, nhưng trước khi chưa biết chính xác thân phận của tên trộm, nông phu không thể sử dụng những thứ đó, đây là tín điều (điều đặt ra để tin theo) của nông phu. Ông ta sẽ không phá hỏng điều đó, cho dù kẻ trộm vẫn còn tiếp tục không chút kiêng kỵ, mỗi khi trời tối đều muốn đến ăn trộm rau xanh của ông ta, người nông phu vẫn kiềm chế lửa giận ở trong lòng, không động.
Sau cùng, có một ngày, người nông phu biết được thân phận của kẻ trộm, cho nên, người nông phu muốn động thủ, nguyên nhân động thủ không phải bởi vì nông phu đau lòng cho luống rau xanh bị phá hủy của mình, dù sao rau xanh có thể gieo trồng lại, hơn nữa chỉ trong một thời gian ngắn là có thể nảy mầm lại. Chỉ là, nông phu phát hiện ra, có kẻ trộm này “làm mẫu”, khoảng thời gian gần đây, ban ngày ban mặt, có không ít người trong trấn đi ngang qua vườn rau của ông ta, trong mắt thế mà cũng xuất hiện ánh sáng tham lam và nóng lòng muốn thử.
Vì lẽ đó, cho nên tên trộm này nhất định phải nhận trừng phạt, nếu không, sẽ hoàn toàn không bảo vệ được vườn rau xanh này nữa.
Chẳng qua, nông phu không kìm nén được tâm tính thiện lương của mình, ông ta không có ý định dùng súng săn hay dao bầu đến trừng phạt tên trộm này, dù sao từ nhỏ tên trộm này đã ăn rau xanh mà ông ta trồng để lớn lên, cũng chính là nông phu nhìn anh ta lớn lên từng ngày, về tình về lý, đối với tên trộm này, nông phu cũng có một phần tình cảm.
Cho nên, nông phu quyết định khoan dung cho tên trộm, ông ta chôn tên trộm xuống đất, để cơ thể của tên trộm này có thể làm chất dinh dưỡng cho mảnh đất trồng rau, về sau, chất dinh dưỡng và tinh hoa của tên trộm sẽ thúc đẩy sinh trưởng, làm cho vườn rau càng thêm tươi tốt hơn, ở góc độ của nông phu, tên trộm đã đạt được một loại thăng hoa và một loại truyền thừa.
Các quý thính giả thân mến, các bạn nói xem, có phải người nông phu đã quá thiện lương hay không?”
Giọng nói Phát Thanh Khủng Bố không ngừng vang lên, không ngừng giảng chuyện xưa này, mà một bên khác, huyết thi bắt đầu giãy dụa, bắt đầu gào thét, Tô Bạch có thể cảm nhận được sự bất mãn và phẫn nộ đến từ huyết thi.