Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 468 - Chương 468 Phẫn Nộ

Chương 468

Phẫn Nộ


Tô Bạch vừa nói vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, hắn có thể cảm giác được mình bị ngăn cách. Trên thực tế, khi người đàn ông bị quấn kín mặt muốn nói ra cái tên này, việc huyết thi muốn làm không phải là muốn giết Tô Bạch, mà chính là muốn ngăn cách Tô Bạch. Anh ta hẳn là bị hạn chế gì đó, hoặc gọi là kiêng kỵ, không thể giết chết những thính giả do Phát Thanh Khủng Bố cố ý lựa chọn, phái đến Tây An, nhưng anh ta lại không thể để Tô Bạch đem tin tức này lan truyền ra ngoài, cho dù Tô Bạch đứng bên đường hô to một tiếng, Phát Thanh Khủng Bố cũng có thể nghe được, cho dù bất kỳ một thính giả nào có liên quan đến việc này nói ra cái tên kia, Phát Thanh Khủng Bố liền có thể biết được trong nháy mắt!


Bởi vì ở trong thế giới hiện thực, Phát Thanh Khủng Bố cũng có những hạn chế của chính mình, cũng có giới hạn của chính mình, lỗ tai của nó, con mắt của nó, uy năng của nó, quyền uy của nó, không phải dựa vào bản thân tự mình ra tay đi làm chuyện gì, mà chính là thông qua từng thính giả trong thế giới hiện thực nghe nó phân phó, giúp nó thực hiện nhiệm vụ.


Cho dù người đàn ông bị quấn kín mặt không ngừng gọi ra cái tên kia, chỉ cần bên cạnh ông ta không có người thính giả nào nghe được, hoặc nói đúng hơn là không có thính giả nào liên quan đến chuyện này nghe được và lặp lại cái tên đó, thì thật đúng là không có chút ý nghĩa nào!


Huyết thi từng bước một đi về phía Tô Bạch, chiếc xe tang này đã bị anh ta cải tạo thành một cái lồng giam, từ ngoài cửa sổ xe có thể trông thấy một cái bóng mơ hồ, chiếc xe đã không chạy về con đường hướng đến nhà hỏa tang nữa, xung quanh là một màu đen kịt, một chút ánh sáng đều không thấy, giống như bị chôn sâu dưới mặt đất.


Trong xe tang có đèn, nhưng dưới ánh sáng của ngọn đèn này, lộ ra càng thêm thê thảm.


Tô Bạch đứng tại chỗ, hắn không chủ động hướng về phía huyết thi phát động công kích, bởi vì cơ thể của hắn đã hoàn toàn bị kiềm chế, giống như đã bị thi triển thuật định thân vậy, hoàn toàn không có cách nào động đậy.


Cơ thể của huyết thi đang run rẩy, giống như một người gặp được một chuyện thật buồn cười vậy, anh ta đang cười, cười hết sức vui vẻ.


Nhưng trên người huyết thi không có miếng da nào, cho nên không cách nào biểu hiện ra ý tứ và hình thái của từ “cười” này.


Tô Bạch rất rõ ràng, anh ta đang giễu cợt hắn, trào phúng hắn không biết tự lượng sức mình.


Đây là một ván cờ cấp cao, không phải là nơi một quân cờ nhỏ bé có thể nhảy nhót được.


Đây chính là ý tứ mà huyết thi biểu đạt ra, anh biết tin tức quan trọng liên quan đến thân phận của tôi, nhưng anh không có cách nào truyền đạt ra ngoài, Phát Thanh Khủng Bố không biết, vậy thì chẳng có ích lợi gì.


Tô Bạch nhắm mắt lại, vào lúc này cơ thể của hắn hóa thành một mảnh huyết vụ. Thế nhưng, huyết thi chỉ vươn một ngón tay ra, trong nháy mắt, huyết vụ lại một lần nữa ngưng tụ thành bộ dáng Tô Bạch.


Tất cả mọi giãy dụa đều chỉ là phí công, cơ thể của huyết thi không run rẩy nữa, anh ta lướt qua người Tô Bạch, không giết chết hắn mà chính là đi tới trước mặt người đàn ông bị quấn kín mặt. Ban đầu người đàn ông bị quấn kín mặt cảm thấy không có gì, ông ta đã là một người chết, hơn nữa ông ta lại không có suy nghĩ muốn vĩnh viễn lưu lại nhân gian làm một con lệ quỷ, ông ta muốn được đi hỏa táng, muốn kết thúc chính mình, muốn đi luân hồi, muốn kết thúc cuộc đời này, hoàn toàn kết thúc, bởi vì không có lo lắng, cho nên chẳng sợ hãi.


Nhưng dù sao huyết thi chính là huyết thi, trong đầu Tô Bạch còn nhớ rõ hình ảnh một đám thính giả Thiểm Tây bị hút khô máu đứng sừng sững ở khu số một trong viện bảo tàng tượng binh mã, cũng biết nó đáng sợ như thế nào.


Vào lúc này, thi thể của người đàn ông bị quấn kín mặt chậm rãi tan ra, đây là thi thể, còn linh hồn của ông ta cũng đang bắt đầu trở nên vặn vẹo, đến sau cùng… Tan thành mây khói.


Tô Bạch gắt gao cắn chặt hàm răng của mình. Cơ thể của hắn không thể động đậy được, thế nhưng bên trong nội tâm của hắn, ngọn lửa phẫn nộ đã gần như không cách nào khống chế được.


Đúng thế, trước đó trong lúc nói chuyện với nhau, Tô Bạch đã nói với người đàn ông bị quấn kín mặt kia rằng, ông đã chết thì còn sợ gì nữa?


Thật ra, Tô Bạch đã che giấu một chút, đó chính là đối với thính giả như bọn họ mà nói, cho dù ông ta chết, biến thành quỷ, bọn họ vẫn có thể khiến cho ông ta hồn phi phách tán, khiến cho ông ta không thể luân hồi, khiến ông ta tan thành mây khói.


Toàn bộ thính giả cao cấp trong khu vực Thiểm Tây đều chết sạch, điều này sẽ không làm cho Tô Bạch cảm thấy phẫn nộ, bởi vì Tô Bạch và những người này không có liên quan gì, nhưng người đàn ông bị quấn kín mặt này, tên gia hỏa nhờ hắn nhặt giúp cục xà bông, rót hộ nước, cứ như thế hồn phi phách tán, khiến cho Tô Bạch cảm nhận được một loại phẫn nộ cực lớn và bất mãn.


Nếu như không phải trên đường ông ta được đưa đi hỏa táng đụng vào hắn, nếu như ông ta không coi hắn làm người bạn cuối cùng, nếu không phải chai nước khoáng này, có lẽ ông ta sẽ không dừng lại, cũng sẽ không mời hắn lên xe một lần sau cùng.


Tất cả mọi thứ, thật ra đều bởi vì hắn.


Là hắn, hại chết ông ta!


Ở quầy dịch vụ trong bệnh viện, buổi trưa đến khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ, dù sao y tá đứng ở quầy dịch vụ cũng là người, bận rộn cả một buổi sáng cũng muốn ngủ trưa nghỉ ngơi một lát, trộm lười biếng một lúc cũng là chuyện thường tình.


- Tư Tư, dậy đi, một lúc nữa chủ nhiệm sẽ đi qua kiểm tra cương vị, đừng để ông ta nhìn thấy em ngủ gà ngủ gật, lúc đấy lại bị dạy dỗ.


- Chị Vân, em ngủ quên mất, xin lỗi, em đang ghi chép lại hồ sơ của bệnh nhân. Có một bệnh nhân bỗng nhiên rời đi, còn không biết là xảy ra chuyện gì, may mắn trên hồ sơ bệnh án có số điện thoại của người nhà, em vừa mới chuẩn bị hỏi một chút.


- Ồ, lại là vì khất nợ tiền viện phí, cho nên lén xuất viện à?


- Không phải vậy đâu, trong thẻ của bệnh nhân này vẫn còn rất nhiều tiền, không thể nào là lén trốn đi, nhưng hiện tại người thật sự không có ở đây, đúng rồi, chị Vân, hình như đã lâu rồi em không gặp chị, chị đi đâu thế?


- Chị à? Trong người cảm thấy không thoải mái, cho nên nhập viện, ở ngay trong tòa nhà nội trú phía trước.


- Xin lỗi chị Vân, em thế mà lại không biết chuyện này, không đến thăm hỏi chị, chuyện này phải trách em, là em không đúng, bình thường chị Vân rất quan tâm đến em.


- Không sao, em cũng rất bận, nói cho em biết một chuyện, lúc chị nằm viện còn gặp được một người bệnh nhân chung phòng rất thú vị, mỗi đêm người bệnh nhân này đều gọi tên một người, gọi rất nhiều lần.


- Ồ, còn có chuyện này nữa ư, là nói mơ?


- Ừ, hẳn là thế, anh ta gọi Diệp Tư?


- Gia Tử? Cái tên thật kỳ cục.


- Không phải là cái này, chị cảm thấy, phải gọi là Diệp Tư mới đúng.


Trên tay Tư Tư đang cầm bút, bắt đầu viết lên:- Có phải Diệp trong từ lá cây không?


- Đúng thế, Tư trong tư sắc.


- Diệp Tư.


Tư Tư đần độn Âu Mỹmê viết ra hai chữ “Diệp Tư” này lên cột người nhà bệnh nhân, ở ngay trước cái tên “Trương Bát Nhất”, thế nhưng khi cô ta đang định cầm tờ danh sách bệnh nhân lên để tìm người chị Vân kia vừa đứng ở đối diện mình hỏi xem viết có đúng không, cô ta chợt phát hiện không thấy người đâu nữa.


- Chị Vân đi đâu rồi?


Một giây sau, người y tá tên Tư Tư này lập tức hoảng sợ che miệng mình lại, chẳng phải tuần trước trong lúc đi thang bộ, chị Vân không cẩn thận té ngã, đầu đập xuống, trực tiếp ngã chết, hiện tại gia đình còn đang ầm ĩ đòi bệnh viện bồi thường, cho nên thi thể còn ở trong nhà xác chưa xử lý.


Chương 468

Bình Luận (0)
Comment