Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 474 - Chương 474 Muốn Nhiều Như Thế

Chương 474

Muốn Nhiều Như Thế


Có nhiều nơi, quả thật tồn tại hiện tượng “làm thịt” du khách, hơn nữa loại làm thịt này không giống với kiểu thường thấy trong khu vực danh lam thắng cảnh, nó có tính chất tương tự như bắt cóc tống tiền. Dù sao đối với du khách đi một mình mà nói, đi đến nơi đất khách để du lịch, vốn dĩ bọn họ không quen thuộc với cuộc sống ở nơi này. Chỉ cần không phải là quá nhiều tiền, cộng thêm việc bị nắm một số nhược điểm, về cơ bản du khách sẽ nhận thua, không báo cảnh sát làm lớn chuyện này lên, đương nhiên, điều kiện kiên quyết là những phần tử phạm tội này có năng lực phân biệt được chính xác con mồi.


Hiển nhiên, người phụ nữ tên Cừ muội này đã coi Tô Bạch là một thanh niên trẻ đi du lịch để tìm cảm xúc mới, cho nên đánh chủ ý lên người Tô Bạch. Khả năng ban đầu dự định sắc dụ, nhưng Tô Bạch không chút mắc câu, cho nên đến sau cùng chỉ có thể dùng loại phương thức bỏ thuốc để cưỡng ép này.


Cừu muội cầm điện thoại di động của Tô Bạch, khoảng thời gian gần đây, Tô Bạch tương đối chịu khó đổi di động, cho nên hắn không cài mật khẩu, Cừ muội lập tức ấn vào ứng dụng thanh toán Alipay, sau đó cô ta hơi nhíu mày:


- Trong này chỉ có 2.500 tệ, có internet banking gì đó không?


Tô Bạch lắc đầu: - Không có, chỉ có như thế thôi.


Lời này của Tô Bạch là thật, nói thực, hiện tại Tô Bạch không quá coi trọng tiền tài, nếu không, hắn sẽ không bỏ đi mà chưa xử lý thủ tục xuất viện như thế. Trước đó mập mạp giúp hắn đóng sẵn 8.000 tệ, bây giờ số tiền đó chả khác gì trôi theo dòng nước. Mặt khác, hiện tại Tô Bạch quả thật không có nhiều tiền.


- Con mẹ nó, tốn hơn một ngày nhìn chằm chằm người, chỉ lấy được 2.500 tệ? Không bằng chi phí chúng ta bỏ ra!


Một người đàn ông khác đứng ở bên cạnh bất mãn nói, chi phí này không tính nhân công, chỉ riêng tiền bọn họ thuê phòng hoặc là mua chuộc một nhân viên nào đó trong khách sạn đều tốn một khoản tiền không nhỏ. 2.500 tệ này, chẳng khác gì là đi làm không công, thậm chí còn phải bù thêm vào, bình thường, mỗi một du khách, bọn họ không làm thịt nhiều, chỉ khoảng một, hai vạn là đủ, xem như là trong giới hạn an toàn. Thế nhưng chỗ Tô Bạch chỉ có 2.500 tệ, chẳng khác nào khiến bọn chúng không kiếm lời được, lại còn lỗ vốn, chưa nghe nói đi ăn cướp, đến sau cùng còn bù tiền vào.


Người đàn ông này ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc Tô Bạch, ép Tô Bạch ngẩng mặt lên, anh ta chỉ vào Tô Bạch, hung dữ nói:


- Thức thời một chút, đưa hết tiền ra đây, không ai làm khó ai. Tôi biết, nghe khẩu âm của cậu, hẳn là người bên Chiết Giang, nhưng nơi này không giống như ở đó, con người, nếp sống, pháp trị gì đó đều khác nhau, cậu hiểu không?


- Nếu làm các ông đây thật sự nổi giận, chúng tôi sẽ nhét cậu vào bao tải, tìm một chỗ để chôn sống, để xem có ai tìm được cậu không!


Người đàn ông này rõ ràng đang ỷ vào việc Tô Bạch không phải là người địa phương, cho nên lừa gạt Tô Bạch, ở rất nhiều nơi, người dân có sự kỳ thị nghiêm trọng giữa các khu vực, cho dù ở niên đại này, nhưng vẫn có không ít người trẻ tuổi ngu ngốc cho rằng, ngoại trừ chỗ mình đang sống và một vài thành phố đặc biệt lớn, những nơi còn lại đều có tình hình trị an hỗn loạn, là nơi thâm sơn cùng cốc (hoang vu hẻo lánh).


Đối với lời uy hiếp này, Tô Bạch không để ý, nhìn qua, rõ ràng đối phương không phải là người chuyên làm loại công việc liếm máu trên đao mà sống, rất có thể là đi trên con đường tiên nhân khiêu mà thôi, đánh người vơ vét chút tiền tài thì được, nếu thật sự muốn giết người hủy xác, đoán chừng thật đúng là không có dũng khí này.


(Tiên nhân khiêu là một từ lóng chỉ dạng lừa đảo có tổ chức.)


Bởi vì không khó điều tra ra chuyện này, Tây An không phải là vùng nông thôn hay vùng núi hoang vu gì đó, trên đường có camera giao thông, trong khách sạn cũng có camera. Trên thực tế có rất nhiều manh mối lưu lại, nếu quả thật náo đến mức chết người, mấy người này, ai cũng không chạy thoát.


Cừ muội bắt đầu chuyển tiền từ trong ứng dụng Alipay của Tô Bạch ra, sau đó lục xem điện thoại di động của Tô Bạch. Cô ta ngạc nhiên phát hiện ra bên trong không có mấy cuộc gọi điện thoại hay tin nhắn, hơn nữa nhìn qua hình như đều là gọi thức ăn bên ngoài hoặc là mấy ứng dụng đặt xe, nhưng càng như vậy, Cừ muội càng tin tưởng vững chắc vào suy đoán nhà Tô Bạch rất có tiền, hắn không khoa trương như thế, chẳng qua là vì sợ bị đánh cướp?


Rõ ràng đây là giấu đầu lòi đuôi.


Cừ muội mở wechat của Tô Bạch ra, trong đó không có quá nhiều bạn bè, lịch sử trò chuyện cũng chỉ có mấy người, trong đó người ở đầu là mập mạp vừa kết thúc cuộc gọi video.


- Anh không nói đúng không, tôi tìm bạn anh để đòi.


Cừu muội quyết đoán gọi cho mập mạp.


Lúc này Tô Bạch đã hết cảm giác buồn nôn và choáng váng, nhưng hắn vẫn ngồi ở dưới đất, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, lần này coi như tự thưởng cho mình một chuyện thú vị trước khi rời khỏi Tây An. Dù sao loại chuyện bị bỏ thuốc rồi tống tiền này, không phải dễ dàng gặp được.


Có lẽ, mạch tư duy của Tô Bạch khác với người thường, trước đó đối với mấy lần gặp mặt tình cờ, hắn đều cảm thấy thờ ơ, hiện tại gặp được tình cảnh ăn cướp, ngược lại bắt đầu cảm thấy hưng phấn.


Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của mập mạp.


- Tiểu Bạch, có chuyện gì thế, hòa thượng và Gia Thố đi uống trà rồi, tôi đang mát xa tinh dầu lên lưng, rất dễ chịu, trong khách sạn hẳn là có dịch vụ mát xa, cậu tìm một người đến làm cho đi.


Giọng của mập mạp rất lớn, Cừ muội còn mở loa ngoài, sau khi nghe thấy mấy câu này, cô ta hơi nhíu mày lại, chẳng qua có một điều có thể xác nhận được, đây hẳn là hồ bằng cẩu hữu của con tin trong tay cô ta, đòi anh ta một vạn tệ, hẳn là không có vấn đề gì.


Nói thật, dáng vẻ bình tĩnh của Tô Bạch quả thật khiến cho trong lòng Cừ muội càng thêm thấp thỏm bất an. Trước kia lúc làm loại chuyện này, cô ta cũng có cảm xúc bất an, nhưng không biết vì sao lần này, lại nghiêm trọng như thế.


- Bằng hữu của anh đang nằm trong tay tôi.


Cừ muội lạnh lùng nói.


“…”


Mập mạp lập tức ngây ngẩn, sau đó lo lắng nói:


- Cô là ai? Có chuyện gì thì từ từ nói, tuyệt đối đừng xúc động.


Mập mạp xoay người, xuống khỏi giường mát xa, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi liền chạy ra ngoài. Tô Bạch bị một thính giả đánh bại, hiện tại tính mạng đang ở trong tay người ta, mặc người ta xoa nắn, chuyện này không thể coi thường.


Trên thực tế, bốn người mập mạp, Tô Bạch, hòa thượng, Gia Thố, ngày bình thường, bọn họ thường tính toán lẫn nhau, hố nhau một chút, nhưng đều nắm giữ một chừng mực, ở giữa chưa nói đến có bao nhiêu tình cảm và tình bạn. Nhưng có một loại suy nghĩ cùng chung chí hướng, cho nên nếu có thể cứu được tính mạng của đối phương, chỉ cần cái giá phải đánh đổi ở trong phạm vi có thể chịu đựng được, bọn họ sẽ nguyện ý nỗ lực một chút.


Giống như một ngày nào đó, mập mạp bỗng nhiên gọi điện cầu cứu Tô Bạch, hơn phân nửa, Tô Bạch sẽ không bỏ mặc anh ta.


Nghe thấy phản ứng lo lắng của mập mạp ở đầu dây bên kia, Cừ muội cười, hiển nhiên quan hệ giữa hai người này khá tốt, như vậy việc đòi tiền chính là mười phần chắc chín.


- Chuyển hai vạn vào trong nick wechat này, nếu không, anh ta sẽ như thế nào, chuyện này tôi không dám hứa chắc, mặt của anh ta rất non mịn, còn mịn màng hơn cả phụ nữ chúng tôi, tôi thật đúng là có chút ghen ghét, rất muốn cầm dao vẽ lên đó mấy cái.


Mập mạp vội vã chạy về phía phòng nghỉ tìm Gia Thố và hòa thượng đang uống trà, nghe thấy câu nói này, dưới chân anh ta lập tức lảo đảo, có chút không dám tin, hỏi.


- Mẹ nó? Cô lặp lại một lần nữa, cô muốn gì?


- Hai vạn.


Cừ muội lặp lại.


- Điểm cốt truyện? Cô điên rồi, muốn nhiều như thế!


Hồ bằng cẩu hữu là cụm từ dùng để chỉ những người bạn không tốt, dùng ở thời hiện đại mang nghĩa tiêu cực


Chương 474

Bình Luận (0)
Comment