Chương 475
Một Nhát Dao, Hai Nhát Dao, Ba Nhát Dao…
“Điểm cốt truyện gì?”
Cừ muội nhíu mày:
- Hai vạn nhân dân tệ, anh nghe rõ ràng chưa, đừng nói với tôi là bây giờ trong tài khoản của anh không còn nhiều tiền như thế, tôi không muốn nghe bất kỳ lý do nào, trong vòng ba phút, tôi cần anh phải chuyển khoản xong.
- Nhân dân tệ?
Giọng nói của mập mạp lập tức cao hơn, mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, đầu óc thính giả nào bị lừa đá lại đi bắt cóc một thính giả để đòi nhân dân tệ?
Bệnh thần kinh!
- Này, anh còn nghe tôi nói không đấy?
Cừ muội thấy mập mạp đột nhiên không nói gì liền thúc giục.
Lúc này, mập mạp đã quay người lại, anh ta không đi đến phòng nghỉ ngơi nữa mà chính là quay về chỗ phòng mát xa, thấy đầu bên kia còn tiếp tục lải nhải, mập mạp lập tức nói.
- Chỉ cần cô cam đoan an toàn của cậu ấy, đừng nói là hai vạn, ngay cả 100 vạn tôi cũng lập tức cho, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được gây tổn thương đến một sợi tóc nào của cậu ấy.
Một trăm vạn?
Cừ muội sửng sốt một chút, ngay sau đó, cô ta nhận được một hình ảnh chuyển khoản.
Cừ muội đưa tay ra ấn vào, đây không phải là hình ảnh chụp lại màn hình chuyển khoản, mà là một ảnh động Gif, sau khi mở ra, hình ảnh chuyển khoản biến mất, xuất hiện một quả bom nổ tung.
Biết sẽ phát sinh chuyện gì, vào lúc này Tô Bạch có chút buồn cười, hắn thế mà cười thành tiếng.
Bịch!
Cừu muội nặng nề đặt điện thoại di động của Tô Bạch lên bồn rửa mặt, sau đó một tay giữ lấy Tô Bạch, để Tô Bạch đối diện với tấm gương trong nhà vệ sinh.
- Anh thật sự cho rằng tôi không dám thấy máu?
Mũi dao găm trong tay Cừ muội đâm vào da mặt Tô Bạch, sau đó chậm rãi di chuyển, chẳng qua cô ta rất có chừng mực, chỉ rạch ra một vết thương khoảng ba centimet, đủ để cho máu tươi chảy ra.
- Để tôi nhìn xem, anh còn có thể cười được không…
Cừ muội lập tức ngây ngẩn cả người, cô ta nhìn thấy ở trong gương, Tô Bạch thế mà lại thật sự nở nụ cười.
Đồng thời, không biết vì sao tay Tô Bạch bỗng nhiên có sức lực vươn ra, nắm lấy tay của cô ta, trong lúc cô ta còn đang kinh ngạc, vậy mà không cách nào tránh thoát. Ngay sau đó, cảnh tượng càng khiếp sợ hơn xuất hiện.
Không riêng gì Cừ muội hoảng sợ, lúc này ngay cả hai người đàn ông kia đều bị dọa đến mức chân tay luống cuống.
Tô Bạch nắm lấy tay Cừ muội, không ngừng rạch lên trên mặt mình.
Từng vết, từng vết thương rất sâu xuất hiện trên mặt Tô Bạch.
Một nhát dao, hai nhát dao, ba nhát dao, bốn nhát dao…
Gương mặt vốn dĩ anh tuấn của Tô Bạch đã bắt đầu trở nên vô cùng thê thảm, máu tươi chảy xuống, Tô Bạch lè lưỡi ra liếm, liếm xong, hắn lại còn cười, hơn nữa nụ cười này càng lúc càng trở nên quỷ dị.
- Cừ muội, chúng ta đi thôi, con mẹ nó, đây là tên điên, là bệnh tâm thần!
Một người đàn ông đã không có ý định tiếp tục tống tiền nữa, nếu làm lớn chuyện này, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.
Nhưng Cừ muội không đi được, chân cô ta giống như nhũn ra. Gương mặt cô ta, bởi vì hoảng sợ mà hoàn toàn vặn vẹo.
Bởi vì,
Bởi vì,
Bởi vì cô ta nhìn thấy vết thương máu chảy đầm đìa trên mặt Tô Bạch đang khép lại với một tốc độ cho dù dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, đại khái sau hơn mười mấy giây, trên mặt hắn không còn bất kỳ một vết sẹo nào.
Tô Bạch nhớ kỹ có một khoảng thời gian, bản thân hắn cần tìm những kẻ trên thân mang tội nghiệt để giết chóc. Ở trong khe hở của xã hội pháp chế, tìm kiếm những vùng tối và xám, phóng túng và phát tiết cảm xúc ở sâu trong nội tâm mình, rất nhiều ràng buộc, rất nhiều hạn chế, thường một lần hành động, hắn cần phải mất hơn nửa tháng đi thu thập tin tức tình báo và lập ra kế hoạch, để trong và sau khi giết người tuyệt đối không có sai lầm nào, tuyệt đối không dính dáng gì lên trên người mình.
Thời điểm đó, bản thân hắn và ba người khác trong câu lạc bộ đều có địa vị xã hội và năng lực không nhỏ, cho nên mới có thể lần lượt hành động, đồng thời chưa từng xảy ra sơ suất gì.
Chẳng qua hiện tại, đối với Tô Bạch mà nói, loại hành động lén lút tìm mấy kẻ bỏ đi trong xã hội để giết chết, có chút giống như sau khi lớn lên, nhìn thấy ảnh chụp chính mình khi còn nhỏ si mê chơi bi, có chút ngây thơ, cũng có chút buồn cười.
Ở độ cao khác biệt, cấp độ khác biệt, hiển nhiên sẽ dẫn đều điều kiện để khơi dậy ra cảm giác kích thích là không giống nhau.
Cả người Cừ muội đã sợ hãi đến mức xụi lơ dưới mặt đất, sau lưng cô ta dựa vào bức tường bằng gạch men sứ trong nhà vệ sinh, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Tô Bạch không có một vết sẹo nào, cô ta dường như cảm giác được trái tim mình sắp nhảy ra khỏi cơ thể.
Sau lưng, hai người đàn ông cao lớn nhìn thấy Cừ muội bỗng nhiên hoảng sợ thành bộ dáng này, ngay từ đầu bọn họ không tránh khỏi cảm thấy hiếu kỳ, nhưng khi nhìn thấy Tô Bạch nghiêng đầu sang bên cạnh nhìn bọn họ, bọn họ ngay lập tức cũng bị dọa sợ.
- Ảo thuật?
Một người đàn ông ngập ngừng nói, hiển nhiên, anh ta đang vô thức tìm một lời giải thích hợp lý cho một màn quỷ dị vừa rồi.
Vào lúc này, một người đàn ông khác giống như bị kích thích lên một loại dũng khí, trực tiếp giơ chân đạp về phía Tô Bạch. Loại phản ứng này, có chút giống như trong lúc ở nhà một mình, đột nhiên phát hiện trên vách tường có một con nhện đủ màu sắc, khả năng có độc, khả năng không có độc, nhưng vẫn lấy hết dũng khí cầm một quyển sách của mình, trực tiếp đập xuống, mặc kệ mọi việc.
Đây không phải là dũng khí, trên thực tế đây là một hành động lỗ mãng, nói đúng hơn, thật ra, đây là một loại biểu hiện cực đoan hóa, khi con người ta đối mặt với sự vật, sự việc không biết, chân tay luống cuống.
Một tay Tô Bạch giữ lấy chân của người đàn ông kia, một cước dùng hết sức lực của người đàn ông này ở trong tay Tô Bạch lại không gây ra sóng gió gì. Ngay sau đó, cổ tay của Tô Bạch vặn sang một bên, vào lúc này, toàn bộ chân của người đàn ông kia đều bị bẻ gãy, anh ta phát ra một tiếng kêu thống khổ, ngã trên mặt đất.
Tô Bạch đi lên phía trước, móng tay của Tô Bạch nhẹ nhàng đặt lên trên đỉnh đầu của người đàn ông, tay hắn khẽ vuốt ve, người đàn ông kia còn chưa từ trong đau đớn lấy lại tinh thần liền cảm thấy đỉnh đầu truyền đến một cảm giác tê rần, ngay sau đó, trên người anh ta phủ một tầng sương lạnh, sự sống nhất thời bị chôn vùi. Trên thi thể của anh ta có một tầng băng sương được ngưng tụ, trực tiếp hóa thành một pho tượng băng.
Tượng băng này không có bao nhiêu mỹ cảm, bởi vì thần sắc sợ hãi trên mặt người đàn ông kia đồng thời bị đóng băng.
Nhàm chán,
Không chút thú vị nào.
Đây là cảm giác của Tô Bạch sau khi giết người này.
Không còn có loại cảm giác thoải mái và phấn khích giống như sau khi hút ma túy .
Có chút chết lặng, có chút đơn điệu.
Giống như lúc bước đi không cẩn thận giết chết một con kiến vậy, không cảm thấy có bao nhiêu áy náy, cũng không cảm thấy đáng để mình để ý nhiều.
Một người đàn ông khác nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng lúc cơ thể anh ta vừa mới xông ra khỏi cửa phòng vệ sinh, trước ngực liền bị một cái tay của Tô Bạch đâm thủng, người đàn ông bị Tô Bạch nhấc lên, giống như là một xiên thịt nướng vậy, sau đó lại một lần nữa nhét anh ta vào trong nhà vệ sinh. Thân thể anh ta bị vứt trên mặt đất, sau khi co quắp hai lần liền không nhúc nhích nữa, máu tươi chậm rãi chảy ra, nhuộm dần nền nhà vệ sinh.