Chương 476
Ánh Mắt Của Cát Tường
Hai người chết đi, ngay lập tức mùi máu tanh tràn ngập khắp phòng. Tô Bạch hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra cảm xúc thư giãn, có lẽ đối với Tô Bạch mà nói, hiện tại việc giết người bình thường đã không còn có quá nhiều thú vị, nhưng mùi máu tươi vẫn khiến cho Tô Bạch vô thức cảm thấy thỏa mãn.
Máu tươi là thứ tốt đẹp đến nhường nào.
Nhiều khi, ngay cả chính Tô Bạch đều không cảm thấy mình là một Vampire. Hắn rất ít khi dùng thân phận của huyết tộc để sống, phần lớn, hắn chỉ coi huyết thống Vampire này là một công cụ cho chính mình, không nghĩ đến việc dung hòa nó vào trong thói quen, không nghĩ đến việc dung hòa nó vào trong văn hóa, mang theo phần lớn sắc thái thực dụng, bỏ vấn đề chiến đấu sang một bên, trong cuộc sống ngày thường, Tô Bạch rất ít khi nhớ đến, hắn là Vampire.
Hai kẻ cùng hội cùng thuyền với mình cứ như thế chết ngay ở trước mặt cô ta, Cừ muội co quắp ở trong một góc, cả người cô ta run lẩy bẩy. Đối với một người bình thường mà nói, từng cảnh tượng kia đã đủ để phá vỡ tất cả mọi nhận thức trước đó của cô ta, thậm chí còn đủ sức phá hủy thế giới quan của cô ta. Cho dù trong lúc bắt cóc tống tiền bị cảnh sát đột nhiên xông vào bắt người, Cừ muội cũng sẽ không e ngại và tuyệt vọng như lúc này.
Con người luôn luôn thần phục trước nỗi sợ hãi do những thứ không biết mang tới.
Tay của Tô Bạch nhẹ nhàng đặt lên trên mặt Cừ muội, gương mặt này thật đúng là rất non mịn, cô ta quả thật có đủ vốn liếng để đi cải trang thành một nữ sinh viên đại học ngây thơ, hồn nhiên.
Nhìn bọn họ rất quen với phương thức và tiết tấu gây án, hẳn là đã làm chuyện này từ rất lâu, Cừ muội là một người phụ nữ rất thông minh, điều đó khiến cho nhóm người bọn họ rất ít khi thất thủ và nhìn lầm. Trên thực tế, đối với Tô Bạch, Cừ muội không nhìn lầm, nhìn Tô Bạch, mặc dù trên người hắn không phải là hàng hiệu, nhưng vẫn có dáng vẻ của một kẻ có tiền như cũ. Chẳng qua người bình thường, ai có thể biết được chuyện về thính giả cơ chứ?
Trong nháy mắt, trên đầu ngón tay của Tô Bạch xuất hiện những móng tay sắc bén, mang theo khí tức dơ bẩn và tà ác, nhẹ nhàng đâm vào làn da trên mặt Cừ muội.
Móng tay cương thi mang theo thi độc, tuy chỉ là một vết xước nho nhỏ, so với vết thương lúc ban đầu Cừ muội dùng dao găm rạch lên mặt Tô Bạch thì nhỏ hơn rất nhiều, khẳng định không đủ trí mạng, nhưng thi độc vẫn đang không ngừng khuếch tán lên trên toàn bộ gương mặt của Cừ muội, gương mặt của Cừ muội bắt đầu lão hóa và có mủ, nhưng Cừu muội không dám nhúc nhích, bên trong tròng mắt ngân ngấn nước mắt.
Ban đầu là một gương mặt xinh đẹp, ngay lập tức biến thành một bà lão xấu xí, tản ra một mùi hôi thối khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
- Cô nhìn xem, dáng vẻ này, có phải xinh đẹp hơn không?
Tô Bạch nhấc Cừ muội lên, đem mặt cô ta ghé sát vào gương, đồng thời ép buộc cô ta mở to mắt, nhìn gương mặt của mình vào lúc này.
Có lẽ, ở chỗ sâu nhất trong nội tâm con người luôn ẩn giấu đi nhân tố bạo lực, mỗi một người đều có tiềm chất biến thành một ác ma, hiện tại, Tô Bạch đang thuyết minh điều này một cách rất hoàn mỹ.
Chẳng qua, so với động vật, con người càng tân tiến hơn ở chỗ, con người am hiểu lợi dụng dối trá để ngụy trang chính mình.
Giống như trong câu lạc bộ giết người lúc trước, rõ ràng mục đích của bọn họ không phải là vì “Bảo vệ hòa bình và công bằng cho xã hội”, hoàn toàn không giống với kiểu hành động của Batman, đơn giản chỉ là vì tìm kiếm kích thích và phát tiết những cảm xúc cặn bã trong lòng mà thôi, nhưng bọn họ vẫn chỉ tìm những người trên thân mang tội để đi giết, bọn họ sẽ không tìm người bình thường. Vì sao ư? Chẳng qua là vì một lời an ủi dối trá trong lòng, dựa vào cờ hiệu “Thay trời hành đạo” để làm, trên thực tế, vẫn là chính mình làm sao thấy thoải mái thì làm.
Đây là ba kẻ cướp.
Vừa rồi, người phụ nữ này còn cầm dao găm đâm rách mặt hắn.
Nhưng kể một ngàn, nói một vạn, ba kẻ cướp này có thể tạo thành tương tổn và uy hiếp đến Tô Bạch được sao?
Hiển nhiên là không thể.
Trước đó, bọn họ đã tái phạm nhiều lần, nhưng lúc trước, những người bị cướp hoặc là bị chụp ảnh khỏa thân kia có một chút liên quan gì đến Tô Bạch không?
Hiển nhiên là không.
Cho dù vào lúc đấy, Tô Bạch có chút cảm giác choáng váng và buồn nôn, nhưng muốn giết chết ba người bình thường chủ động mở cửa đến gây bất lợi cho mình, vẫn là một chuyện rất dễ dàng, cứ như thế giết bọn họ, bên Phát Thanh Khủng Bố cũng sẽ không tính toán nhân quả gì, bởi vì điều này thỏa đáng đến mức không thể thỏa đáng hơn, là phòng vệ chính đáng.
Chẳng qua, chính vì bởi có loại tâm lý kia làm nền tảng, cho nên hiện tại Tô Bạch có thể yên tâm thoải mái phát tiết một chút trò đùa tà ác của chính mình, đương nhiên, đối với Tô Bạch mà nói, đây là trò đùa vui, nhưng đối với cô gái này mà nói, đó lại là một tra tấn đáng sợ về cả thể xác lẫn tinh thần.
- Dáng vẻ này mới thật sự là đẹp, không phải ư?
Tô Bạch đem gương mặt anh tuấn của chính mình kề sát vào gương mặt của cô gái, hai người cùng nhau nhìn vào trong gương, giống như là một đôi bạn thân khác phái vậy.
- Thật đẹp…
Tô Bạch lại cảm thán một câu, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt xấu xí mưng mủ của Cừ muội một cái, sau đó buông lỏng tay, cả người Cừ muội giống như bùn nhão ngã trên mặt đất, người còn sống, nhưng trên mặt chỉ còn lại đờ đẫn và mờ mịt.
Tô Bạch lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, hút một hơi, nhả ra một hơi thuốc, sau đó gảy tàn thuốc lá ở ngay trước mặt Cừ muội.
“Quý khách thân mến, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Phố Đông của Thượng Hải, xin vui lòng chờ trong máy bay một lát, chờ đến khi có đèn báo hiệu để rời khỏi máy bay.”
Máy bay hạ cánh, Tô Bạch xách theo balo đi xuống, đứng ở khu vực chờ taxi, mặc dù đã là đêm khuya, nhưng phần lớn Thượng Hải vẫn còn rất náo nhiệt.
Nếu như nói Tây An giống như một lão giả trầm ổn, trang nghiêm mang theo hơi thở tang thương, thì Thượng Hải chính là một người thanh niên trẻ mang theo sự sôi động. Hai thành phố có nhiều điểm khác biệt. Hiển nhiên, nhịp sống của người dân trong hai thành phố có một sự khác biệt rất lớn.
Đi đến dưới chung cư, Tô Bạch từ cổng phụ đi vào, phía trước không xa chính là thang máy.
Về đến Thượng Hải, Tô Bạch dĩ nhiên không thể ngựa không dừng vó đến thẳng nhà quái nhân khoa học, hắn đương nhiên sẽ về nhà, thăm con trai của mình trước.
Ngay tại lúc Tô Bạch sắp đi vào trong thang máy, ở chỗ rẽ xuất hiện một cái bóng đen, Tô Bạch dừng bước, quay người nhìn về hướng kia.
Cát Tường đứng ở vị trí góc tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Bạch.
Vào lúc này, hô hấp của Tô Bạch trở nên dồn dập hơn, nhưng vẫn vô thức giơ hai tay ra, trên mặt mang theo nụ cười, nói.
- Tao không biết tên gia hỏa kia có quan hệ thân thiết như thế nào với mày, nhưng hiện tại tao có thể nói cho mày biết, anh ta thua rồi.
Khí tức trên người Cát Tường bắt đầu trở nên sắc bén, vào lúc này, khí áp xung quanh cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Tô Bạch đứng nguyên tại chỗ, không làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, cứ thế bình tĩnh nhìn Cát Tường.
Trong giây lát, Cát Tường nghiêng người, từ chỗ góc tường ngậm một cái túi đi đến, bước vào trong thang máy trước.
Trong túi là sữa tươi mà Cát Tường vừa lấy được cho tiểu gia hỏa.