Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 477 - Chương 477 Nhà Quái Nhân Khoa Học

Chương 477

Nhà Quái Nhân Khoa Học


Thang máy chậm rãi đi lên, Cát Tường cứ thế ngồi xổm ở đó ngậm túi đựng sữa tươi, vẻ mặt nghiêm túc, thận trọng.


Tuy Cát Tường vẫn luôn có dáng vẻ cao lãnh này, thế nhưng Tô Bạch vẫn có thể cảm nhận ra được một loại cảm giác không giống nhau. Quan hệ giữa huyết thi và Cát Tường tuyệt đối không đơn giản, nhưng ít nhất bây giờ, Cát Tường không có dự định vì chuyện của huyết thi mà đi tính sổ với Tô Bạch.


Như vậy, mối quan hệ giữa Cát Tường và Lệ Chi, rốt cuộc là chuyện gì.


Một số nghi hoặc, hiện tại tạm thời nhất định không cách nào giải đáp được, bởi vì Cát Tường sẽ không mở miệng nói chuyện. Mặc dù Tô Bạch biết rõ, nếu như Cát Tường nguyện ý giảng giải, cho dù nó không thể nói chuyện, nhưng điều này cũng không gây trở ngại hay vấn đề gì, chẳng qua Tô Bạch rõ ràng, lấy tính tình của Cát Tường, nó sẽ không sẵn lòng cứ như thế ôn hòa ngồi ở chỗ đó, chậm rãi kể lại chuyện xưa của mình cho Tô Bạch nghe, điều đó không phù hợp phong cách của con mèo này.


Cửa thang máy mở ra, Cát Tường cất bước đi về phía văn phòng thám tử tư, Cát Tường đi theo sau.


Về đến nhà, Tô Bạch cởi áo khoác gió ra, hai thanh địa ngục hỏa shotgun được Tô Bạch đặt trên bàn uống nước, sau khi rửa mặt xong, Tô Bạch đi thẳng vào trong phòng ngủ.


Lúc này tiểu gia hỏa đã nằm ngủ thiếp đi ở trên giường, Cát Tường đang nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu gia hỏa.


Dù thế nào đi chăng nữa, đối với thái độ và mức độ cẩn thận của con mèo này đối với tiểu gia hỏa, Tô Bạch luôn cảm thấy yên tâm, cũng không biết vì sao, Cát Tường lại cảm thấy hợp ý với tiểu gia hỏa như thế. Nhưng có đôi khi loại cảm giác giữa sủng vật và trẻ nhỏ rất khó dùng lý tính để nói rõ, nói không chừng chính là liếc mắt một cái liền thích, cũng không có đạo lý gì để nói.


Nhẹ nhàng ngồi ở cạnh giường, Tô Bạch nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ say, hắn không kiềm lòng được, đưa tay sờ lên gương mặt đáng yêu của tiểu gia hỏa. Dường như trong lúc ngủ mơ, cậu bé cảm thấy ngứa, vô thức dùng bàn tay nhỏ sờ lên mặt mình, sau đó đổi tư thế ngủ, tiếp tục ngủ say.


Tô Bạch đứng lên, đi đến trước bàn sách, mở ra ngăn kéo, từ trong đó lấy ra một tấm thẻ từ có ghi số phòng và tên chung cư.


Cát Tường bắt đầu nằm sấp trên giường ngủ cùng tiểu gia hỏa, nó không quan tâm Tô Bạch muốn làm gì.


Ở trên máy bay đã nghỉ ngơi qua, hiện tại Tô Bạch thật đúng là không có bao nhiêu buồn ngủ, hắn đã về nhà thăm đứa nhỏ, lúc này phải nắm chặt thời gian đến nhà quái nhân khoa học xem một chút, nếu như sự tình thuận lợi, hẳn là buổi sáng ngày mai hắn có thể mang theo bữa sáng về nhà, đến lúc đấy, đúng lúc tiểu gia hỏa thức dậy.


Nhẹ nhàng đóng kỹ cửa phòng ngủ, Tô Bạch cầm chìa khóa xe của mình rời khỏi văn phòng thám tử tư, theo tháng máy đi xuống hầm gửi xe dưới lòng đất. Sau khi ngồi vào chiếc xe cũ của mình, Tô Bạch không vội vã khởi động xe mà chính là vô thức nhìn về chiếc radio trên xe.


Không biết vì sao, ở thời điểm này, trong đầu Tô Bạch bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Phát Thanh Khủng Bố.


Thời điểm đó, hắn vừa mới giết xong người phụ nữ công sở, ngồi lên một chiếc xe mà người tài xế mới đâm chết người, hai kẻ vừa dính máu tanh trên tay, cứ thế chạm trán.


Hiện tại nhớ lại, người tài xế kia cũng có thể là một người thực tập giống như hắn vậy, chẳng qua vận khí của anh ta không tốt lắm, anh ta trực tiếp bị giết chết trong thế giới chuyện xưa kia, còn Tô Bạch thì sống sót.


Bỗng nhiên Tô Bạch có một loại cảm giác thổn thức.


Tô Bạch cầm lấy phong kẹo cao su ở trên xe, sau khi xé vỏ liền bỏ vào trong miệng nhai.


Ngay lúc xe khởi động, chiếc radio trên xe cũng vang lên chương trình “Ca khúc vàng lúc nửa đêm”, hiện tại là bài hát “Tang lễ hoa hồng”của Hứa Tung, một bài hát có tiết tấu vừa vui lại vừa buồn.


Xe rời khỏi hầm gửi xe, đi trên đường lớn, tiếng radio trong xe trở nên rất rõ ràng, cửa sổ xe ngăn cách trong xe với thế giới ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài, tạo nên một bầu không khí đặc biệt.


Ở thời đại này, nghe radio quả thật đã trở thành một phương thức giải trí rất lỗi thời, trước đây ít năm, phần lớn người nghe radio là quần thể tài xế, công nông dân và sinh viên. Nhưng hiện tại, theo việc smartphone càng ngày càng trở nên thông dụng, chỉ còn lại tài xế vì lý do tính chất công việc, bọn họ còn kiên trì mỗi ngày lắng nghe một chút radio, những người còn lại đã sớm rất ít nghe đài, chuyện này cũng không còn cách nào khác, dù sao thời đại không ngừng phát triển, phần lớn ngành nghề và đồ dùng sẽ dần dần biến mất theo thủy triều thời gian.


Có lẽ không bao lâu sau, việc một người cầm theo một chiếc radio đi trên đường, vừa nghe vừa tùy ý đi bộ, ngược lại sẽ trở thành chủ nghĩa phản trào lưu thời thượng.


Nghĩ đến đây, Tô Bạch không khỏi nở nụ cười, hẳn là do vừa mới về nhà gặp tiểu gia hỏa, cho nên tâm trạng hiện tại của Tô Bạch khá tốt.


Xe rẽ vào một khu khuôn viên mới, ở chỗ cổng có chốt bảo vệ, Tô Bạch thử dùng chiếc thẻ từ kia để lên máy cảm ứng, trong nháy mắt, hàng rào chắn được nhấc lên, thật đúng là chiếc thẻ đa năng.


Xe đỗ lại trong hầm gửi xe dưới lòng đất, Tô Bạch đi thang máy, tìm được căn hộ có ghi trên tấm thẻ từ, lúc đứng ở trước cửa, Tô Bạch hơi do dự một chút. Hắn đang tự hỏi xem chính mình có cần trang bị một bộ đồ phòng hộ hóa chất, sau đó mới đi vào?


Dù sao hình ảnh quái nhân khoa học dùng độc, trực tiếp khiến cho thính giả người da đen có thực lực rất mạnh kia lật thuyền trong mương, quả thật để lại ấn tượng quá sâu trong đầu Tô Bạch.


Nhưng nếu đã đến đây rồi, không cần thiết phải rời đi, dù sao thì một người bình thường sẽ không biến căn nhà của mình thành một ổ độc mới đúng.


Cà thẻ ra vào, khóa cửa vang lên một tiếng, Tô Bạch mở cửa ra đi vào bên trong. Đây là một căn hộ tiêu chuẩn gồm ba phòng ngủ và một phòng khách, trang trí hợp lý, rất giản lược nhưng lại không lộ ra vẻ đơn giản, dựa theo cách thông thường mà nói, nhìn phong cách trang trí của một ngôi nhà liền có thể nhìn ra được mức độ thưởng thức về mặt thẩm mỹ của chủ nhân căn nhà.


Quái nhân khoa học có thể trang trí một căn nhà theo phong cách như thế, điều này không khiến cho Tô Bạch có gì bất ngờ, thiên tài mà, phương diện nào đều sẽ không quá kém.


Trên chiếc bàn bằng đá cẩm thạch trong phòng khách có một cốc cà phê được đặt ở trên đấy, đoán chừng ít nhất cũng phải được vài tháng, nhưng cà phê không bị đông lại, đương nhiên cũng không còn hơi nóng, chỉ là nhìn qua giống như vừa mới pha được hai tiếng.


Tô Bạch dĩ nhiên sẽ không tiện tay cầm cốc cà phê này lên uống một ngụm. Trước đó ở Tây An, cho dù người ta tùy tiện bỏ thuốc mê vào trong coca, Tô Bạch cũng không quá lo lắng, nhưng đồ đạc trong nhà này, Tô Bạch thật đúng là không dám tùy tiện qua nếm thử.


Trong phòng bếp, mọi thứ giống như một căn bếp bình thường, không có gì khác biệt. Tô Bạch đi thẳng đến căn phòng ngủ thứ nhất, mở cửa ra, bên trong xuất hiện cảnh tượng khiến cho đồng tử của Tô Bạch bỗng nhiên co rụt lại, trên vách tường của căn phòng ngủ này xuất hiện từng tấm da người, rực rỡ muôn màu, ở giữa còn có một chiếc đèn trường minh đăng, ánh sáng chập chờn càng tăng lên cảm giác quỷ dị và âm trầm.


1: Lật thuyền trong mương: thành ngữ Trung Quốc, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.


2: Trường Minh Đăng là một loại đèn mà dân chúng thời xưa thường thắp vào đêm 30 hoặc trong những dịp thờ cúng. Tương truyền rằng, ngọn đèn này có tên gọi là "Trường Minh" vì sở hữu ánh sáng không dễ bị dập tắt. Loại đèn này từng mà được sử dụng trong các ngôi mộ cổ của bậc đế vương và giới quý tộc ở cả phương Đông lẫn phương Tây.


Chương 477

Bình Luận (0)
Comment