Chương 478
Trong Nhà Có Người
Quái nhân khoa học dùng phương thức khoa học đem quỷ và khoa học kỹ thuật hiện tại liên hệ với nhau, trong đó bao gồm cả việc dung hợp dược lý học hiện đại, cho nên ông ta có thể làm ra được một số thứ khiến cho ngay cả thính giả cũng không thể tưởng tượng nổi.
Trên vách tường có không dưới ba mươi tấm da người, mỗi tấm da người đều có thể được coi như một tác phẩm nghệ thuật, bởi vì nó được lấy từ trên người xuống một cách hoàn chỉnh, dấu hiệu đặc trưng của nam tính và nữ tính đều được thể hiện ra một cách tinh tế.
Sau khi Tô Bạch đi vào, ban đầu đèn trường minh đăng có ánh sáng màu vàng rực, ngay lập tức chuyển sang màu xanh lục, trong phòng truyền đến tiếng khóc từ nơi xa xăm.
Tô Bạch nhíu mày, lùi về phía sau một bước, đóng cửa phòng lại.
Đẩy cửa phòng thứ hai ra, đồ dùng bên trong hiện đại hơn nhiều, hoàn toàn là một căn phòng nghiên cứu khoa học hiện đại, đủ các loại thiết bị mà Tô Bạch biết hoặc không biết tên, được đặt chồng chất ở chỗ này, có một số máy móc vẫn sáng đèn.
Đi vào căn phòng thứ ba, nơi này lộ ra vắng vẻ hơn, có một số chai lọ và tiêu bản thảo dược được đặt ở đây. Thật ra nơi này mới chính là nơi đem lại hứng thú cho Tô Bạch.
Dù sao Tô Bạch không phải là quái nhân khoa học, cho dù có đem thiết bị và nguyên liệu của nơi này cho Tô Bạch. Tô Bạch cũng không thể khống chế được một con quỷ giống như bé trai mặc váy đỏ, cũng không thể tạo ra được một loại thuốc độc có thể lặng yên không một tiếng động đầu độc một thính giả có thực lực mạnh. Tô Bạch đến nơi này, đơn giản chỉ là nhìn xem mình có thể nhặt được thứ gì tiện nghi sẵn có hay không.
Nếu như có, đó coi như là niềm vui, xem như không uổng công chuyến đi này, nếu như không, Tô Bạch dự định hủy nơi này đi. Dù sao, hiện tại căn phòng này đã là vật vô chủ, ngộ nhỡ một ngày nào đó, bất động sản hoặc là ăn trộm đến đây lấy được thứ gì có khả năng gây ra ảnh hưởng lớn, tuy Tô Bạch không phải người có lòng thánh mẫu, nhưng nếu là loại chuyện dễ như ăn cháo, làm cũng không vấn đề gì.
Trên kệ có đống chai lọ với đủ loại màu sắc. Tô Bạch cố gắng nhớ lại xem lúc trước quái nhân khoa học kia đã dùng loại nào để đầu độc thính giả da đen, hắn phát hiện ra trong đầu mình không có một chút manh mối nào, điều này thật đúng là khó xử. Trong mỗi chiếc chai kia nhất định chứa những hóa chất có tác dụng khác nhau, lúc muốn sử dụng, Tô Bạch không thể đi tìm vận may, thử từng chai.
Nhưng lại không thể tùy tiện thí nghiệm thuốc, cũng không có đối tượng thích hợp để cho hắn sử dụng.
Tô Bạch đem những chai lọ sẵn có này vào trong balo nhỏ của mình, ngoài ra còn có số tiêu bản có hình thù kỳ dị, tất cả đều vơ vét vào trong balo, mặc dù không phải quá nhiều, nhưng cũng nhét đầy bảy, tám phần balo.
Lúc này, dường như âm thanh từ trong căn phòng ngủ thứ nhất phát ra càng lúc càng lớn, có chút giống như một con thú cưng rảnh rỗi ở nhà thật lâu, bỗng nhiên cảm giác được hơi thở của người sống, bắt đầu làm ầm ĩ, chờ đợi chủ nhân đến yêu thương.
Tô Bạch đi đến trong phòng khách nhìn thoáng qua, hắn phát hiện, nếu như muốn phóng hỏa nơi này, rất dễ dàng lan sang những hộ gia đình khác, hơn nữa dùng hỏa hoạn có thể gây ra phản tác dụng.
Biện pháp nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã) chính là Tô Bạch vừa đi vừa về mấy chuyến, chuyển tất cả những thứ này đến một nơi vắng người, nghĩ cách hủy đi, thế nhưng Tô Bạch lại cảm thấy như thế quá phiền phức, chính mình lười phải hao phí thời gian rảnh rỗi.
Nói thật lòng, sau khi nhìn căn nhà này, đối với bản lĩnh của quái nhân khoa học, trong lòng Tô Bạch rất khâm phục. Một người có thể ở trong phòng này mày mò, tạo ra được những thứ như thế, quả thật rất giỏi. Thậm chí Tô Bạch còn có một loại cảm giác tiếc hận nhàn nhạt, cảm giác phung phí của trời.
Nếu như tên gia hỏa này còn sống, có thể giúp hắn tạo ra các loại thuốc tương tự như kia, thật đúng là một chuyện rất hạnh phúc.
Ngay lúc Tô Bạch đứng trong phòng khách suy nghĩ lung tung.
Lạch cạch…
Ngoài phòng truyền đến tiếng nhắc nhở cà thẻ ra vào.
Ánh mắt Tô Bạch lại một lần nữa dừng trên cốc cà phê ở trên bàn.
Chẳng lẽ,
Cốc cà phê này, quả thật là do có người vừa mới pha?
Tô Bạch ném chiếc balo của mình vào phía sau chiếc ghế sofa, sau đó bản thân mình hóa thành huyết vụ, tránh ở một góc Âu Mỹám trong phòng.
Loại phương thức ẩn núp này, đối với thính giả có cùng cấp bậc mà nói, việc phát hiện ra là không khó, nhưng Tô Bạch cho rằng, người chuẩn bị vào không phải là thính giả, khả năng chỉ là một người bình thường. Trên thực tế, nếu đổi lại một góc độ tư duy mà nói, việc quái nhân khoa học có một người trợ thủ là chuyện hết sức bình thường.
Cửa được mở ra, có hai người đi vào, một bé gái mặc chiếc váy màu đỏ, một người khác là đàn ông khoảng hơn 20 tuổi, tóc rất dài, trên mặt đầy dầu và ria mép, nhìn giống như một kẻ cặn bã.
Người đàn ông đi đến bên bàn, vươn tay cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, nhắm mắt lại, dáng vẻ giống như đang tinh tế thưởng thức hương vị.
- Một cốc cà phê lạnh ngắt mà thôi còn bày ra dáng vẻ đó?
Bé gái chỉ có bảy, tám tuổi, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng giọng điệu nói chuyện lại không giống như một bé gái ở tuổi đó.
- Cô lại bắt đầu nữa rồi, tôi có lối sống của mình, xin hãy tôn trọng tôi.
Người thanh niên rất trịnh trọng, nghiêm túc nói.
Bé gái bĩu môi, không nói gì, ngay sau đó bé gái kia ngồi xuống ngay trên mặt bàn trong phòng khách, ánh mắt nhìn xung quanh, giống như đang quan sát nơi này. Dường như nghĩ đến chuyện gì, bé gái nói:
- Từ khi lão già kia và bé trai mặc váy đỏ cùng nhau mất tích, anh không làm được thành quả gì khiến tôi vừa mắt.
Bé gái vừa nói chuyện, vừa nghịch ngón tay của mình.
- Thật đúng là bùn nhão không thể trát tường, một bên yêu cầu được hưởng đãi ngộ và tư cách giống như chủ nhân của anh, một bên ầm ĩ nói mình cần được tôn trọng, thậm chí còn cần nhiều tư nguyên hơn, thế nhưng lại không làm ra được những thứ như chủ nhân mình, thậm chí ngay cả một nửa thành quả cũng không được.
Trước ngực người thanh niên bắt đầu chập trùng:
- Tôi cần thêm một chút thời gian, trước kia lúc ông ta làm thí nghiệm chỉ cho tôi làm trợ thủ, cho nên tôi không chân chính quen thuộc với kỹ thuật cốt lõi, thế nhưng trải qua mấy ngày này, tôi đã nghiên cứu được kha khá, loại thuốc kia, tôi cũng có thể làm ra được một ít, đặt ở trong phòng để đồ, còn có, tôi rất phản cảm với việc cô dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi, mong cô hãy chú ý một chút, nếu không, tôi sẽ mời cô rời khỏi phòng thí nghiệm của tôi.
Cô bé cười, vươn tay chỉ về phía người thanh niên.
Lúc này, cả người anh ta bay lơ lửng, ngay sau đó bị dính chặt vào vách tường.
Đây là ý niệm lực, dùng ý niệm lực để khống chế đồ vật!
Cô bé thu lại nụ cười trên mặt, mang theo tư thái trào phúng nhìn người thanh niên.
- Tôi đã nói rồi, anh không nên bắt chước mọi thứ theo chủ nhân cũ của mình, ông ta có tư cách ở trước mặt tôi nói chuyện không cần khách khí, bởi vì ông ta có thể đưa ra những thứ có đầy đủ giá trị với tôi. Còn anh, hãy biết tự trọng một chút, anh chỉ là một người học việc của ông ta, trước khi anh chưa thể đạt đến trình độ như ông ta, đừng bắt chước và học tập theo thái độ của ông ta với tôi, sự kiên nhẫn của tôi là vô cùng hữu hạn!