Chương 479
Loli Lòng Dạ Độc Ác
Sắc mặt người thanh niên nhanh chóng thay đổi, sau cùng anh ta hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, ngay lập tức, áp lực trên người anh ta biết mất, từ trên vách tường rơi xuống.
Bé gái lấy ra một chiếc điện thoại:
- Được rồi, anh mau đi đi, tôi chờ thành quả của anh, hiện tại không còn sớm nữa, tôi gọi một số thức ăn bên ngoài đến, chấp nhận ăn tạm vậy.
- Tôi không cảm thấy ngon miệng, cô ăn đi, tôi muốn làm tiếp công việc còn dang dở trên tay, tin tôi đi, không bao lâu nữa, tôi sẽ có đủ tư cách giống như chủ nhân trước kia, dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với cô.
- Tôi rất mong chờ.
Bé gái cười lắc đầu, cô ta không quan tâm thái độ của người khác khi nói chuyện với mình, chỉ quan giá trị của người khác đối với mình.
Hơn nữa đối với những nhà khoa học chân chính, trên người mang theo loại tính cách dở hơi kia, bé gái vẫn có thể hoàn toàn tiếp thu được, ít nhất, cô ta nhìn thoáng được.
Người thanh niên đi vào bên trong phòng thí nghiệm, bé gái ở lại trong phòng khách một mình, tiếp tục dùng điện thoại di động.
- Tôi ăn một phần gà rán và một cốc coca là được, anh thì sao?
Ngươi thanh niên đã đi vào bên trong phòng thí nghiệm, hiển nhiên câu nói này của bé gái không phải nói với anh ta.
Lúc này, Tô Bạch từ trong bóng tối đi ra, đứng ở sau lưng bé gái.
- Có pizza không?
- Xin lỗi, bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, không có thứ đó, anh ăn tạm hamburger hoặc gà rán nhé?
- Được.
Bé gái khẽ gật đầu, bắt đầu đặt đơn hàng.
Ngay sau đó, bé gái đặt hai chân ở trên ghế, ôm lấy đầu gối của mình, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tô Bạch: - Anh sẽ không làm thương tổn tôi, đúng không?
Tiểu Bạch đi về phía trước hai bước, sau đó dừng lại, cúi đầu nhìn xuống, hắn nhìn thấy vị trí bụng dưới của mình bị một con dao găm đâm vào.
Tốc độ rất nhanh.
Không lộ ra khí tức nào.
Cho nên, sau khi cảm nhận được đau đớn, Tô Bạch mới phát hiện ra trên người mình có thêm một con dao găm.
Bé gái chu môi nói:
- Tôi nhìn ra được anh là Vampire, nhưng hãy tha thứ cho tôi, ở Phương Đông, rất hiếm khi nhìn thấy người Phương Đông sẽ đi đổi lấy loại cường hóa thể chất này. Trước kia ở trong phim điện ảnh hoặc phim truyền hình, tôi đã không ít lần nhìn thấy năng lực tự mình khôi phục của Vampire, cho nên hiện tại tôi muốn tận mắt nhìn xem. Mặt khác tôi biết anh sẽ không đồng ý, cho nên trước tiên tôi không nói cho anh biết.
Tô Bạch rút con dao găm ở vị trí bụng dưới của mình ra, vị trí dao găm đâm vào rất chuẩn xác, sẽ không đả thương đến lá lách hoặc một số bộ phận quan trọng, chỉ đơn thuần là để lại vết thương chảy máu, hiển nhiên cô bé nói đúng, cô ta quả thật chỉ đơn thuần muốn xem năng lực khôi phục của Vampire trong phiên bản hiện thực.
- Loại phương thức chào hỏi này, tôi rất không thích.
Tô Bạch ném dao găm xuống mặt đất, nhìn bé gái đang ngồi giả vờ ngây thơ.
Cô bé hơi nghiêng đầu, mang theo gương mặt trẻ con nhìn Tô Bạch:
- Như vậy một người nào đó không mời mà đến, nhân lúc trong nhà của tôi không có ai, lén lút đến nơi này của tôi trộm đồ, đây được tính là xảy ra chuyện gì?
Câu hỏi rất hay, nhưng hiển nhiên bé gái đã đánh giá thấp trình độ mặt dày của Tô Bạch.
Tô Bạch có chút thương cảm nhìn xung quanh, sau đó rất nghiêm túc nói: - Vì dân trừ hại.
Trước đó quái nhân khoa học lợi dụng phòng thí nghiệm trong căn nhà này, tạo ra thứ thiếu chút nữa đã giết chết Tô Bạch. Sau khi có thời gian, Tô Bạch đến nơi này, cho dù là hủy đi phòng thí nghiệm, hay là lấy đi những thứ bên trong đó, ở trên phương diện nhân quả đều nói thông được.
Bé gái thở dài:
- Tôi cảm thấy mình đánh không lại anh.
Ngay khi bé gái vừa mới nói xong, Tô Bạch bỗng nhiên vươn tay ra, trong nháy mắt, tay trái của hắn đã chuyển sang trạng thái cương thi, trở nên vô cùng cứng rắn, trực tiếp nắm lấy một mảnh kim loại, mảnh kim loại này vừa mới chuẩn bị lặng yên không một tiếng động đâm vào gáy hắn.
Bé gái nhún vai:
- Xem đi, thời điểm khi ý thức của anh tuyệt đối có cảnh giác, phương thức dùng ý niệm lực để công kích của tôi, về cơ bản không tạo được thương tổn gì đối với anh, vì thế, chúng ta vẫn nên ngồi xuống xuống nói chuyện vui vẻ. Phòng thí nghiệm này là do tôi đầu tư và tài trợ, một số quỷ, thậm chí là một số pháp khí cấp thấp đều là do tôi thông qua diễn đàn thính giả đổi được. Đồng thời, những thứ do phòng thí nghiệm này sản xuất ra được coi như đòn bí mật, giúp tôi tăng thêm khả năng sống sót trong thế giới chuyện xưa.
- Đây là một miếng bánh kem lớn, anh hoàn toàn có thể kiếm được một bát canh, mà không phải đi hủy nó, làm như thế thật sự rất đáng tiếc, không phải ư?
Tô Bạch thật đúng là cảm thấy mâu thuẫn giữa phương thức nói chuyện và vẻ bề ngoài của bé gái, chẳng lẽ nói, bé gái này là Thiên Sơn Đồng Mỗ? Trên thực tế, tuổi tác thực sự lớn hơn bề ngoài của cô ta rất nhiều lần?
- Tôi biết bây giờ trong lòng anh đang suy nghĩ gì, anh đang nghĩ, làm sao anh có thể tin tưởng tôi, làm sao có thể đảm bảo chuyện này vững vàng, thuận lợi tiếp tục tiến hành, suôn sẻ chia của. Đây quả thật là một vấn đề khiến người ta cảm thấy khó xử, bởi vì đây mới chỉ là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, song phương còn chưa quen thuộc.
Bé gái vươn vai một cái, chiếc balo nhỏ của Tô Bạch tự động mở ra, một số chai lọ trong đó lơ lửng giữa không trung.
- Chai màu đỏ là loại thuốc có tính ăn mòn, màu xanh lam là thuốc làm tê liệt linh hồn, màu tím không phải là thuốc, đấy là kíp nổ quỷ hỏa, anh có thể xem nó như một loại thuốc nổ được cô đọng, ừm, màu tím này hoàn toàn không có tác dụng gì. Dưới tình huống bình thường, phần lớn thế giới chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố sẽ không cho phép chúng ta mang chai màu tím vào, bởi vì thứ này không thuộc về phạm trù thuốc, nó xung đột với phần lớn hoàn cảnh thế giới chuyện xưa, có thể mang thứ này vào, còn không bằng làm một đầu đạn hạt nhân nhỏ rồi đưa vào.
Bé gái thuộc như lòng bàn tay, giới thiệu công dụng của những thứ này, lộ rất kiên nhẫn, cũng rất cẩn thận.
Không biết vì sao, nhìn thấy cô bé này, Tô Bạch chợt nhớ đến mập mạp, bàn về bản lĩnh giả heo ăn thịt hổ, hình như mập mạp có chút kém hơn cô bé trước mặt này, dù sao bé gái có gương mặt đáng yêu, luôn có thể trong lúc lơ đãng khiến cho dây thần kinh của người ta buông lỏng.
Vết thương trên bụng của Tô Bạch đã khôi phục, thậm chí ngay cả máu tươi cũng không chảy ra nữa, ánh mắt của bé gái đảo qua nơi đó, sợ hãi thán phục.
- Xem ra đẳng cấp huyết thống Vampire của anh hẳn là rất cao, thật đúng là khiến cho tôi vô cùng ngoài ý muốn, trong vòng tròn thính giả Phương Đông, thế mà cũng có người đem huyết thống Vampire chơi được ở mức cao cấp như thế.
- Tôi gặp được một người cao cấp hơn.
Tô Bạch nói ra, hắn đang nói đến Lan Lâm.
- Là ai?
- Người đó chết rồi.
- Chết rồi?
- Chết như thế nào?
- Tự sát.
Bé gái cầm lấy chén trà, nước trà lạnh, cô bé chỉ uống một ngụm:
- Thật đúng là thú vị, được rồi, hiện tại chúng ta thương lượng cụ thể về quá trình hợp tác đi.
Sau khi nói xong, cô bé đặt chén trà xuống, từ trên ghế đi xuống, sau đó đi vào trong nhà bếp:
- Tôi nhớ trong nhà bếp còn có nước ép xoài mới làm lúc sáng, chúng ta có thể uống một cốc.
Giữa nhà bếp và phòng khách có một cánh cửa thủy tinh. Trong nháy mắt khi cô bé đóng cánh cửa lại, ngay lập tức, toàn bộ phòng khách đều bị bóng đen bao trùm, đây không giống với kết giới, cũng không giống với trận pháp, có chút tương tự như một loại từ trường và năng lực của quỷ hồn biến dị ra một khu vực quỷ dị, hiển nhiên đây là một cái hố khác.
Cô bé mở tủ lạnh trong nhà bếp, lấy cốc nước ép xoài, uống một ngụm, trên mặt mang theo một nụ cười chế nhạo.
- Thật đúng là tuổi còn trẻ, quá ngây thơ, quá nông cạn.
Đúng lúc này, cốc nước ép xoài trên tay của bé gái bị một cái tay khác cầm lấy.
Tô Bạch cũng uống một ngụm, rất ngọt, rất ngon miệng.
- Cô đang nói ai thế?
Tô Bạch nhìn chằm chằm vào bé gái, nói.
Bé gái ngẩn người, vẻ mặt xấu hổ.