Chương 481
Ngoài Ý Muốn, Vẻ Đẹp Chỉ Có Ba Giây
Dùng ánh mắt thường cũng có thể nhìn thấy được những bộ da người này đang không ngừng vặn vẹo, theo thời gian dần trôi qua, trên những bộ da người này xuất hiện từng bộ quần áo, những trang phục này hoặc là gia đinh, hoặc là cô dâu, hoặc là quan viên, tôi tớ, tất cả đều là trang phục của Hong Kong ở cuối thế kỷ trước, hơn ba mươi bộ da người nhẹ nhàng bay lơ lửng ở bốn xung quanh, mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách.
Ở một cánh cửa khác, trong tay người đàn ông nhếch nhác cầm một cái đầu lâu, trên đó được khảm rất nhiều thứ, có phù văn và bảo thạch, ly kỳ nhất chính là, trên đầu lâu kia còn một dây anten.
Loại cảm giác này rất không hài hòa.
Những bộ da người này đang bị điều khiển từ xa giống như những chiếc xe ô tô đồ chơi điều khiển từ xa vậy.
Khóe miệng cô gái không ngừng tràn ra máu tươi, nhưng cô ta vẫn gắng gượng chậm rãi đứng lên:
- Thứ này tôi vẫn luôn không mang vào thế giới chuyện xưa, cho nên chính tôi cũng cảm thấy nó rất vô dụng, rất gân gà. Bởi vì trong thế giới hiện thực, tôi rất ít khi đi trêu chọc thính giả khác, dĩ nhiên không cần dùng đến. Chẳng qua hiện tại rất tốt, tôi có thể để cho anh dùng nó.
- Trong căn phòng này không có lắp camera, nhưng nơi này có rất nhiều ánh mắt, những con mắt quỷ này, có đôi khi còn đáng tin tưởng hơn cả camera, cho nên trước khi chúng tôi vào nhà, chúng tôi đã biết trong nhà có khách không mời mà đến.
(Gân gà: ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì)
Tô Bạch bị một đám da người quấn lấy, quả thật không cảm thấy bao nhiêu sợ hãi, ngay cả huyết thi còn gặp mấy lần, tất cả những thứ trước mắt, chỉ là tiểu vu kiến đại vu (thân quạ sao dám bì với công / múa rìu qua mắt thợ.)
Chẳng qua Tô Bạch cũng không phủ nhận đám da người này khó chơi, bởi vì từ sau khi đi ra, quỹ tích vận hành của những bộ da người này, thế mà lại hoàn toàn dựa theo “vũ bộ” để đi, loại bộ pháp, tiết tấu này, trước kia mập mạp đã từng biểu diễn qua cho Tô Bạch xem, về cơ bản bộ pháp mà mập mạp dùng để triệu hoán lôi kiếp cũng có bóng dáng vũ bộ trong đó. Nhưng chân chính vũ bộ chỉ tồn tại ở trong điển tích cổ xưa, ngay cả khi con người có được cũng rất ít người có thể đi được như thế.
Nhưng tất cả những thứ này, sau khi bị hệ thống điện tử khống chế đã thực hiện được một cách hoàn mỹ, mang theo khí tức quỷ dị, nói cách khác, hiện tại Tô Bạch đang hoàn toàn bị vây trong trận pháp này. Bản thân Tô Bạch có chút muốn cười, thật đúng là không thể không khâm phục quái nhân khoa học kia, ông ta mân mê làm ra những thứ đồ vật được kết hợp từ Đông, Tây. Cùng lúc đó, Tô Bạch cảm giác được lực lượng trong cơ thể mình đang không ngừng bị rút ra ngoài, tốc độ rất nhanh.
- Hiện tại chúng tôi đang nghiên cứu một dự án kết hợp linh hồn. Trên thực tế, dự án này đã sớm đi vào quỹ đạo chính, đương nhiên không phải do tên học việc nửa vời làm ra, mà chính là người trước đó bị anh giết hoàn thành, nhưng cái khác không thiếu, chỉ thiếu một linh hồn đủ mạnh, đối với tôi mà nói, vong hồn bình thường không có ý nghĩa gì, cho nên tôi vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một cơ hội, rất cảm ơn anh, anh đã cho tôi cơ hội lần này.
- Trận pháp này không ngừng làm tiêu hao và tra tấn anh, chờ đến khi anh rơi vào hấp hối, tôi sẽ rút linh hồn của anh, xóa sạch đi ý thức của anh, để anh bị nhận định là tử vong, anh yên tâm đi, tôi sẽ không cho anh có được cơ hội mượn việc đi vào thế giới chuyện xưa để thoát khỏi khốn cảnh đâu.
- À, đúng rồi, quên nói cho anh, nguồn năng lượng của trận pháp này là điện, anh có thể cầu nguyện mất điện, nhưng bên trong nhà chúng tôi có chuẩn bị máy phát điện.
Cách những bộ da người, cô gái nhìn Tô Bạch, trong mắt không chút nào che giấu cuồng nhiệt.
- Nếu dự án kết hợp linh hồn này quả thật có thể vì sự cống hiến của anh mà thành công, nó tương đương với việc, tôi có thể đi đường tắt lấy được vật bản mệnh, tôi không còn là người thuộc về tầng lớp này nữa.
Tô Bạch giơ địa ngục hỏa shotgun trong tay mình lên, hướng về phía cô bé.
Cô bé không có tránh né, bởi vì cô ta rất tự tin, trận pháp này đủ để ngăn cản sự công kích từ vũ khí sắc bén của Tô Bạch.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên.
Trước ngực cô bé bị thủng một lỗ lớn, cả người cô ta giống như một con diều đứt dây, rơi xuống mặt đất, nằm ở dưới đất, cô ta không chết, còn đang không ngừng chảy máu, không ngừng run rẩy, vẻ mặt không dám tin.
Chính bản thân Tô Bạch cũng có chút ngạc nhiên.
Đầu tiên, hắn nhìn thoáng qua khẩu súng trong tay mình.
Sau đó xoay người, nhìn về phía sau mình…
Cô bé ngã vào trong vũng máu, máu tươi không ngừng chảy ra, nhưng bởi vì cô ta có thân phận là thính giả, cơ thể trải qua rất nhiều lần cường hóa, cho nên cô ta còn chưa chết, còn có thể tiếp tục cứng rắn chống đỡ được.
Chỉ là cô ta đã đánh mất tất cả năng lực hành động, càng đừng nói đến phản kích và phản kháng, dù sao, khi một thính giả không hề có phòng ngự, trực tiếp đối mặt với lực sát thương đến từ địa ngục hỏa shotgun, cả thể xác và linh hồn đều bị thương tổn nghiêm trọng.
Xung quanh, những bộ da người vẫn đang không ngừng di chuyển tạo thành trận pháp vũ bộ, mang theo một loại hơi thở cao thâm huyền ảo.
Mập mạp đã từng nói qua với Tô Bạch, vũ bộ là thứ huyền diệu nhất trong trời đất, trừ khi quả thật là người có thiên tư đạt trên trời, nếu không, thật sự vô cùng khó lòng hoàn thành xong được vũ bộ một cách hoàn mỹ, hiện tại cho dù là đạo gia hay là phật môn đều có những bộ pháp được sửa đổi dựa trên vũ bộ, tương đương với một phiên bản đơn giản hóa mà thôi.
Thế nhưng, việc lợi dụng khoa học kỹ thuật hiện đại để lập trình, điều khiển từ xa, khiến cho vũ bộ ở trên những bộ da người này có thể đạt được một loại thể hiện gần như hoàn chỉnh. Tô Bạch không cho rằng địa ngục hỏa shotgun của hắn có uy lực cường đại đến mức độ, một phát có thể phá giải được trận pháp kia.
Người đàn ông trẻ tuổi với dáng vẻ nhếch nhác vẫn đang tựa mình trên khung cửa phòng, anh ta nhìn thoáng qua Tô Bạch, rồi lại nhìn về phía cô gái đang ngã trong vũng máu, cười nói với Tô Bạch:
- Người anh em, có thuốc lá không? Ở trên người anh, tôi ngửi thấy được mùi thuốc lá.
Sau khi nói xong, anh ta chủ động gảy một hạt châu trên xương đầu lâu, những bộ da người kia lập tức thu liễm hơi thở trên người, từng bước, từng bước, chậm rãi bay về căn phòng ngủ lúc đầu của bọn chúng.
Tô Bạch lấy thuốc lá từ trong túi ra, ném cho đối phương một điếu.
Người thanh niên có dáng vẻ nhếch nhác kia nhận lấy điếu thuốc lá, kẹp ở trên lỗ tai mình, đem chiếc đầu lâu có công dụng gần như chiếc điều khiển từ xa, tùy ý đặt ở trên ghế sofa trong phòng khách, sau đó dường như anh ta muốn đến gần cô bé kia, lại có chút không dám.
(Vũ bộ/Vũ bước: Theo như baidu thì đó là một loại bộ pháp di chuyển, thường được các đạo sĩ dùng trong nghi lễ của mình, tương truyền là do Hạng Vũ sáng tạo ra, cho nên gọi là Vũ bộ, bởi vì bộ pháp dựa theo sắp xếp của Thất Tinh Bắc Đẩu để di chuyển, giống như bước trên sao, cho nên gọi là Bước Bộ Cương.)