Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 483 - Chương 483 Lại Là Não

Chương 483

Lại Là Não


Trước đó quái nhân khoa học chết, bây giờ nhìn lại, hẳn là do nguyên nhân này, ông ta đang điều tra Phát Thanh Khủng Bố, cho nên Phát Thanh Khủng Bố phát động nhiệm vụ hiện thực cho Hoắc Khôn, Tô Bạch theo chân người da đen kia đi tìm bé trai mặc váy đỏ. Sau cùng, quái nhân khoa học kia chết, chỉ là thính giả người da đen kia cũng bỏ mình ở nơi đó, quả thật có chút ngoài ý muốn, có lẽ, chính bản thân Phát Thanh Khủng Bố cũng không dự liệu được điều này.


- Đối với việc kết hợp linh hồn kia, tôi không có hứng thú lắm.


Tô Bạch nói, hoặc là không muốn, hoặc là phải có được thứ tốt nhất, Tô Bạch không muốn một thứ hàng dởm kết hợp với mình.


- Chẳng qua, tôi lại cảm thấy rất hứng thú với nghiên cứu này, anh có thể tiếp tục nghiên cứu qua một chút.


Chính mình không cần, sau này cũng có thể đem ra cho người khác dùng, xem như là một loại trao đổi lợi ích.


- Chậc chậc, không phải nguyên liệu đang ở ngay đây sao, trước đó cô ta muốn có linh hồn của anh, bây giờ anh hoàn toàn có thể dùng linh hồn của cô ta, đúng rồi, anh có bản lĩnh rút linh hồn ra không?


Người đàn ông nhếch nhác rót một cốc nước.


Tô Bạch lắc đầu:


- Tôi không am hiểu về phương diện này.


Quả thật, tuy bởi vì trải qua một số kỳ ngộ, bản thân phương diện linh hồn của Tô Bạch rất mạnh, nhưng đối với loại chuyện làm như thế nào để khống chế, rút ra một linh hồn, hắn quả thật không quá hiểu rõ, loại việc này mập mạp và hòa thượng là người am hiểu nhất.


- Chuyện này không quan trọng, cô ta cũng không am hiểu, chủ nhân cũ của tôi có chế tạo ra một chiếc máy, đúng lúc có thể làm loại chuyện này, chỉ là bây giờ anh không có ý định dùng, trước tiên chúng ta cần phải nghĩ biện pháp lấy linh hồn của cô ta ra và giữ gìn nó.


Sau khi nói xong, người đàn ông trẻ nhếch nhác đi trở về phòng thí nghiệm, ngay sau đó, anh ta nhanh chóng từ bên trong khiêng ra một cái hộp, anh ta để chiếc hộp ở bên cạnh cô bé, sau đó mở hộp ra và bắt đầu lắp đặt thiết bị, thiết bị này giống như là thứ trong lò mổ hay dùng, thế nhưng có không ít thứ đồ vật cao cấp, khiến trong lúc nhất thời, Tô Bạch cũng có chút không rõ, có lẽ đây chính là cái gọi thuật nghiệp hữu chuyên công (Ai cũng có chuyên môn của mình).


Người đàn ông nhếch nhác đem một thứ giống như một chiếc lồng, chụp lên đầu cô bé, trước ngực cô bé không ngừng chập trùng, trên mặt xuất hiện một vẻ cầu xin.


Nhưng người đàn ông nhếch nhác kia hồn nhiên không chút để ý, Tô Bạch dĩ nhiên cũng không có khả năng vào giờ phút này lại sinh ra lòng trắc ẩn gì đó.


Sau khi chuẩn bị xong, người đàn ông nhếch nhác đem một chiếc chậu thủy tinh hình tròn, bên trong trống không, giống như loại dùng để nuôi cá, đổ vào trong đó một chút chất lỏng màu xanh lam:


- Đây là dịch nuôi cấy, thứ này chỉ cần bỏ tiền ra liền có thể mua được trên thị trường.


Sau khi nói xong, người đàn ông nhếch nhác ấn xuống một cái nút.


Vù vù vù!


Tiếng máy móc bắt đầu vận hành.


Răng rắc…


Đầu của cô bé bị mở ra, sau đó một thứ trắng toát bị rút ra ngoài, ngay sau đó, người đàn ông nhếch nhác kia đem thứ đó bỏ vào trong chậu thủy tinh.


Một bộ não của con người trôi nổi trong đó.


- Nếu là người bình thường, bọn họ sẽ không thể chịu đựng được việc này, căn bản là không duy trì được hoạt động của đại não. Nhưng các người không phải người bình thường, cho nên có thể làm như vậy.


Người đàn ông nhếch nhác rất tự đắc lẩm bẩm một mình.


Anh ta hồn nhiên không phát giác ra được, khi Tô Bạch nhìn thấy bộ não kia, hắn bỗng nhiên nhíu mày lại.


- Đúng rồi, anh có biết định nghĩa thực sự về cái chết của một người là gì không?


Lúc này, người đàn ông nhếch nhác đột nhiên hỏi.


- Cái gì?


Tô Bạch vừa mới thoáng có chút thất thần, không nghe rõ người đàn ông nhếch nhác hỏi cái gì.


Người đàn ông nhếch nhác còn cho rằng Tô Bạch đang trực tiếp hỏi anh ta, nói tiếp chủ đề mà anh ta vừa nhắc đến. Anh ta rất đắc ý cười, đứng thẳng người lên, mở chiếc tủ giày được đặt ở sau cánh cửa, trong tủ giày lại có rất nhiều sách, có sách nước ngoài, đồng thời cũng có sách được dịch ra tiếng trung.


- Đây là sách y học, tâm lý học, thậm chí là thần học, tất cả đều là những cuốn sách thảo luận về định nghĩa của cái chết.


Người đàn ông nhếch nhác lấy ra mấy cuốn sách ném xuống mặt đất, anh ta chỉ tay lên những cuốn sách này rồi nói:


- Chủ nhân cũ của tôi là một thiên tài, điểm này tôi thừa nhận, nhưng tôi không cho rằng ông ta là một nhà tư tưởng, ông ta sẽ không vô duyên vô cớ lãng phí thời gian của mình để suy nghĩ về những điều hư vô mờ mịt, cho nên, những thứ này nhất định là hữu dụng với ông ta.


- Tôi có một thói quen tốt, đó chính là chủ nhân cũ của tôi đọc quyển sách gì, tôi cũng sẽ đọc quyển sách đó, bởi vì tôi vẫn luôn cảm thấy có một ngày nào đó, bản thân tôi sẽ trở nên siêu việt hơn ông ta, bây giờ điều tôi có thể làm chính là cố gắng bước từng bước về phía trước, đi qua vị trí của ông ta, cố gắng không để cho mình bị xóa bỏ.


- Có ba định nghĩa về cái chết: Chết lâm sàng, chết sinh học và chết não.


- Chết lâm sàng là khi bác sĩ căn cứ vào các dấu hiệu sinh tồn lâm sàng của bệnh nhân, khi ý thức của bệnh nhân hoàn toàn mất đi, hô hấp, nhịp tim hoàn toàn dừng lại, huyết áp liên tục là 0, sau khi trải qua một thời gian ngắn cứu chữa, các chỉ số trên vẫn không thể khôi phục, đồng tử phóng đại, có thể gọi đây là chết lâm sàng. Đây cũng chính là chết về mặt pháp luật.


- Còn chết sinh học là dựa trên cơ sở của chết lâm sàng, tất cả các chức năng của mọi tế bào trên cơ thể đều đình chỉ hoạt động.


- Một loại khác chính là chết não, chết não là nói đến tiêu chí để tuyên bố cái chết dựa trên thân não hoặc là hệ thống thần kinh trung khu vĩnh viễn mất đi chức năng. Bệnh nhân có chướng ngại về ý thức nghiêm trọng trong thời gian dài, tất cả phản xạ sinh lý đều biến mất, sóng điện não là đường thẳng tắp, nhưng người bệnh vẫn giữ được hô hấp, nhịp tim và một huyết áp ở mức độ nhất định nhờ các thiết bị hỗ trợ sự sống, lúc này có thể khẳng định là chết não. Chết não khác với “người thực vật”, ở người thực vật, não vẫn có chức năng bình thường, người bệnh hôn mê là do vỏ đại não bị thương tổn nghiêm trọng hoặc là đột nhiên rơi vào trạng thái ức chế đột ngột, bệnh nhân có thể tự chủ về hô hấp, tim đập, thân não có phản ứng, còn chết não thì không tự chủ được hô hấp, điều này là vĩnh viễn, không thể đảo ngược.


Người đàn ông nhếch nhác không ngừng lẩm bẩm, giống như đắm chìm trong suy nghĩ của mình, còn Tô Bạch thì có một chút lo sợ, bất an. Bất an của hắn không phải đến từ nội dung người đàn ông nhếch nhác kia lẩm bẩm, hắn ngồi xổm xuống trước chiếc chậu thủy tinh kia, nhìn bộ não trong đó. Trong lúc nhất thời, một loại suy nghĩ nào đó giống như ngọn lửa đang không ngừng tán loạn trong đầu hắn.


- Các người…


Người đàn ông nhếch nhác thấy Tô Bạch không nghe mình nói chuyện, có chút bất mãn nói:


- Có phải các người đều không thể tự mình khống chế cái chết?


Chương 483

Bình Luận (0)
Comment