Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 484 - Chương 484 Rốt Cuộc Tôi Là Ai

Chương 484

Rốt Cuộc Tôi Là Ai


Tô Bạch nghe thấy vấn đề này, hắn hơi nhíu mày, sau đó lại khẽ gật đầu. Đối với thính giả mà nói, nếu như không chết trong thế giới hiện thực thì nhất định phải tiếp nhận triệu hoán từ Phát Thanh Khủng Bố để đi đến thế giới chuyện xưa.


- Như vậy, chính là nó.


Người đàn ông nhếch nhác đứng dậy, đi trở về phòng thí nghiệm, đại khái sau khoảng mười lăm phút đồng hồ, anh ta đi ra, trong tay cầm một đống thuốc.


- Thực tế bên trong não của cô ta vẫn còn lưu giữ tương đối đầy đủ trí nhớ, cho nên từ một mức độ nào đó mà nói, cô ta không được tính là đã chết, bởi vì linh hồn của cô ta, tinh thần của cô ta vẫn còn ở nơi đó.


- Ý nghĩa tồn tại của một con người, phương tiện truyền đạt lớn nhất, thật ra chính là trí nhớ.


- Trong đầu của tôi vẫn luôn có một loại ý nghĩ vĩnh sinh (bất tử), loại ý nghĩ vĩnh sinh này càng dễ dàng thực hiện hơn so với tâm tư vĩnh sinh của quần chúng hiện nay.


Lúc này, cuối cùng Tô Bạch cũng từ trong suy nghĩ phức tạp của mình đi ra ngoài, trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn về phía người đàn ông nhếch nhác:


- Anh là một… Nhà khoa học, nhưng bây giờ nhìn lại, anh giống như là một nhà triết học.


- Thế giới quan là hệ thống những nguyên tắc, quan điểm, niềm tin, khái niệm, biểu tượng về toàn bộ thế giới (vũ trụ), phương pháp luận giúp cho con người ta nhận biết về thế giới, thay đổi thế giới, phương thức căn bản nhất chính là tư duy và tư duy lý niệm. Những thí nghiệm do tôi và chủ nhân cũ làm đều là những thứ xưa nay chưa từng có, lấy phương pháp luận và thế giới quan của chúng ta để nhìn nhận, nhất định phải cao siêu hơn, nếu không, còn nghiên cứu cái rắm.


- Thật ra, trí nhớ là chìa khóa quan trọng cho sự vĩnh sinh của một con người, thử nghĩ mà xem, nếu như trí nhớ của con người có thể được lưu trữ lại giống như một chiếc USB, sau khi một sinh vật thể tử vong, liền cắm vào bên trong một sinh vật thể khác tinh khiết như trang giấy trắng, tiến hành copy và phục chế lại phần trí nhớ đó.


- Người mới và người cũ.


- Anh nói xem, bọn họ có khác nhau không? Nhất là khi điều kiện tiên quyết là chính bản thân bọn họ cũng không biết mình đã bị thay thế thân thể, như thế có khác nhau không?


- Trí nhớ giống nhau như đúc, tính cách giống nhau như đúc, ý thức giống nhau như đúc, các quan điểm về cuộc sống, xã hội cũng giống nhau, hoàn toàn là giống nhau đúc, thế nhưng gien của bọn họ là khác biệt, các dấu hiệu quan trọng gắn liền với tính mạng bọn họ như vân tay, nhóm máu lại đều khác biệt.


- Tiếp tục.


Tô Bạch có hứng thú nghe.


- Trước đó, cô ta đã nói qua với tôi, làm sao có thể lợi dụng được linh hồn của một người khi mà điều kiện kiên quyết là người kia đã được xác nhận chết, thật ra đây cũng chính là chỗ khó nhất trong việc kết hợp linh hồn.


- Bởi vì nhóm người các anh, sinh tử không phải do các anh đến quyết định, hẳn là do một tổ chức khác, hoặc một người khác đến quyết định, thứ chúng tôi cần làm, chính là làm như thế nào để với điều kiện kiên quyết người kia bị phán định tử vong, nhưng vẫn có thể giữ lại tối đa những thứ sẵn có.


Lúc này, Tô Bạch hoàn toàn nghĩ thông suốt, nói:


- Phá hủy trí nhớ?


- Đúng, chính là phá hủy trí nhớ, xóa trí nhớ của cô ta đi, để cô ta quên đi những gì mình đã trải qua, quên đi chính mình là ai, quên đi những trải nghiệm của mình, quên đi rất nhiều rất nhiều thứ, điều đó có thể khiến cho tính cách của cô ta thay đổi, thay đổi bất kỳ giá trị quan nào của cô ta, cô ta đã không còn là bản thân mình như lúc ban đầu, cô ta của lúc đầu, thật ra đã chết rồi.


Người đàn ông nhếch nhác vừa nói, vừa bắt đầu điều phối thuốc trong tay.


- Tôi muốn đem những thứ thuốc này thêm vào trong bể cá kia, nhưng tôi cần có sự giúp đỡ của anh, loại phương pháp này của tôi chỉ giải quyết được phần ngọn, không giải quyết được phần gốc, chính là phá hỏng dây thần kinh trên não bộ của cô ta, chính là loại phá hỏng về mặt vật lý, nhưng linh hồn và tinh thần có thuộc tính tồn tại không xác định, vượt ra ngoài quy tắc vật lý và định nghĩa vật lý học.


- Lấy một ví dụ, bây giờ giống như hai người chúng ta kết phường đi cướp bóc, tôi phụ trách làm nổ tung tường bao và cổng của ngôi nhà, phá hủy đi tất cả hệ thống bảo an trong nhà cô ta, còn anh, anh phụ trách đi vào trong giết người, hiểu rồi chứ?


Tô Bạch gật đầu: - Nhưng sao anh phải nóng lòng như thế?


- Bệnh chung.


Người đàn ông nhếch nhác hít sâu một hơi, giống như lúc này, anh ta thay đổi, trở nên khẩn trương hơn.


- Tôi không dám giống như chủ nhân cũ đi điều tra tổ chức của các người, nhưng chuyện có thể lừa gạt qua phán đoán và nhận thức của sự tồn tại đó khiến cho trong lòng tôi cảm thấy hưng phấn và tự hào.


- Trong mắt người bình thường, các người và thần có chỗ nào khác nhau chứ? Mà sự tồn tại kia là gì? Zeus? Thượng Đế? Hay là ngọc hoàng đại đế?


- Chỉ nghĩ như thế thôi đã khiến cho người ta không thể kiềm chế được bản thân.


- Được rồi – Tô Bạch lắc đầu, có lẽ chỉ những loại người có tính cách “điên” như thế này mới chân chính sáng tạo ra được một loại… Khoa học mới, ừm, tạm thời gọi nó là khoa học.


- Được rồi, tôi đã đổ thuốc vào trong bể cá, đồng thời kết nối mạch điện khép kín vào bể cá, bây giờ anh thử tập trung đưa tinh thần hoặc là ý thức của anh vào trong đó, tôi cũng không hiểu các người gọi phương thức này là gì, nhưng điểm này, anh có thể làm được chứ?


Tô Bạch không trả lời, chỉ yên lặng đặt lòng bàn tay của mình lên một bên của bể cá, chỗ đầu ngón tay giống như truyền đến cảm giác tê dại, Tô Bạch bắt đầu tập trung đem ý thức của mình đi vào trong.


Mọi thứ đều rất dễ dàng.


Quả thật không mất chút sức lực nào.


Ý thức của Tô Bạch tiến vào trong một mảnh hỗn độn, nơi này giống như bị một ngọn lửa lớn thiêu rụi, bị ném bom, hoàn toàn bị phá hủy.


Chẳng qua ở sâu thẳm trong mảnh hỗn độn này.


Có một vòng ánh sáng màu đỏ đang trốn ở đó, run lẩy bẩy.


Bởi vì đều liên quan đến ý thức chung, cho nên Tô Bạch có thể cảm nhận được rõ ràng sự sợ hãi và phẫn nộ đến từ nó, cùng với sự cầu xin.


Chỉ là lúc này gương vỡ khó lành (trong quan hệ nếu có xích mích nghiêm trọng thì sau đó khó lấy lại được tình cảm đậm đà như cũ). Tô Bạch hiểu, nếu như lúc này không thể thành công xác nhận bé gái này tử vong, như vậy tất cả mọi chuyện trước đó đều là uổng công. Đợi đến khi Phát Thanh Khủng Bố triệu hoán bé gái này đi vào thế giới chuyện xưa, thương thế của cô ta khôi phục, bản thân hắn sẽ thực sự có thêm một kẻ thù không đội trời chung, đây tuyệt đối không phải là cảnh tượng Tô Bạch nguyện ý nhìn thấy.


Khoảng một phút sau, Tô Bạch bắt đầu liều mạng đè ép và lôi kéo vòng ánh sáng màu đỏ đã rất suy yếu kia.


Dưới sự lôi kéo gần như thô bạo của Tô Bạch, vòng sáng màu đỏ kia đã hoàn toàn bị phá nát, lúc này, Tô Bạch bắt đầu thu hồi ý thức của mình, chuẩn bị ra ngoài. Xung quanh, ngoại trừ một mảnh hỗn độn, còn có từng mảnh ký ức vụn vặt không đáng kể, hiển nhiên trí nhớ của bé gái đã căn bản bị loại bỏ.


Một giọng nói bắt đầu ở nơi này vang lên, rất to và rất hoang mang.


- Tôi là ai?


- Tôi là ai?


- Rốt cuộc tôi là ai?


- Tôi rất thống khổ.


- Tôi rất khó chịu.


- Rốt cuộc tôi là ai?


- Có tôi hay không?


- Có tôi hay không?


Chương 484

Bình Luận (0)
Comment