Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 485 - Chương 485 Đừng Cho Tôi Cơ Hội Đó

Chương 485

Đừng Cho Tôi Cơ Hội Đó


Giọng nói này lúc thì nũng nịu như một loli, lúc thì giống như một bà già đang khàn giọng gào thét, hiển nhiên cô ta đã quên mất chính mình là ai, một cách tự nhiên quên đi tuổi của mình.


Thậm chí đến sau cùng còn xuất hiện một giọng nam.


Ngay cả giới tính của mình, cô ta cũng quên mất. Không còn nhớ rõ.


Mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi.


Trong nháy mắt, khi ý thức sau cùng của Tô Bạch rời khỏi, giọng nói ở nơi đó giống như phát hiện ra chuyện gì.


- Là anh, anh là ai, anh là ai?


- Là anh, là anh hại tôi biến thành dáng vẻ như thế này, đúng không?


- Là anh.


- Là anh.


- Là anh.


- Nhất định là anh!


- Tôi hận anh!


- Tôi hận anh!


- Tôi muốn trả thù anh.


- Tôi vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho anh.


- Đừng cho tôi cơ hội đó, nếu không, tôi sẽ khiến cho anh vĩnh viễn phải hối hận vì hành động ngày hôm nay!


Những giọng nói này, Tô Bạch không nghe thấy, bởi vì, lúc này hắn đã mở mắt ra.


Ngay sau đó, thở dài một hơi nhẹ nhõm.


Thật ra vẫn có một chút mệt, dù sao, phương diện vận dụng linh hồn không phải là thứ mà Tô Bạch am hiểu.


Làm xong tất cả những chuyện này, Tô Bạch đứng dậy, rút ra một tờ khăn giấy trên mặt bàn, lau mồ hôi trên trán hắn.


- Anh có thể mang những lọ thuốc này đi dùng trước. Quá trình điều chế ra những thuốc này tương đối dài, cho nên mặc dù bây giờ lấy trình độ của tôi đủ để đảm bảo tỷ lệ thất bại rất thấp, nhưng tôi vẫn như cũ không cách nào lập tức điều chế ra quá nhiều cho anh.


- Mặt khác, sáng hôm nay, cô ta mới mang đến cho tôi một lô tư nguyên mới, đầy đủ cho tôi sử dụng trong một thời gian, chúng ta lưu lại phương thức liên lạc, nếu như trên phương diện thí nghiệm có cần hỗ trợ gì, tôi sẽ liên lạc với anh.


Lúc người đàn ông nhếch nhác nói ra những lời này, anh ta lộ ra rất bình tĩnh, tâm tư của anh ta quả thực không đặt trên phương diện khác, chỉ ở trên phương diện nghiên cứu, loại người này, thật ra ở một góc độ nào đó mà nói, bọn họ rất đơn thuần, rất thuần túy.


- Anh có wechat không? – Tô Bạch hỏi.


- Có, vậy thì thêm wechat đi.


Sau khi kết bạn trên wechat, Tô Bạch đeo balo của mình rời khỏi nơi này, bộ não của bé gái sẽ tiếp tục được nuôi dưỡng ở trong căn nhà này, nếu về sau, Tô Bạch tìm được người cần dùng đến phương thức kết hợp linh hồn, thứ này có thể đem ra làm thẻ đánh bạc để giao dịch.


Lúc xe khởi động, Tô Bạch nhìn thoáng qua hai khẩu súng địa ngục hỏa shotgun được chính mình đặt ở trên ghế lái phụ.


Dung hợp vũ khí bản mệnh cần cùng vũ khí xây dựng lên được một loại cộng hưởng ở mức độ cao, sau đó đem pháp khí dung hợp vào trong cơ thể mình. Trước mắt mà nói, vũ khí đi theo hắn trong thời gian dài, đồng thời cũng là loại vũ khí mà hắn quen thuộc nhất, không thể nghi ngờ, đó chính là hai khẩu súng địa ngục hỏa shotgun này.


Thế nhưng, thật sự đem hai khẩu súng này dung hợp vào trong cơ thể mình ư?


Rốt cuộc dung hợp vũ khí bản mệnh là loại cảm giác gì?


Tất cả những điều này, Tô Bạch không rõ ràng, trên thực tế, mập mạp và hòa thượng đã sớm đến thời điểm dung hợp vũ khí bản mệnh, nhưng đều chưa tiến hành, không thể nghi ngờ, bọn họ cũng đang nghi hoặc và tiến hành lựa chọn. Nếu như nói, sau lần đầu bước vào thế giới chuyện xưa, thu hoạch được một “món tiền” đầu tiên, thời điểm lựa chọn loại hình cường hóa được xem như là lần lựa chọn thứ nhất.


Như vậy, việc dung hợp vũ khí bản mệnh chắc chắn chính là lần lựa chọn thứ hai. Lần lựa chọn thứ nhất, trong lúc lựa chọn sẽ có rất nhiều thính giả mang theo mù quáng và bất đắc dĩ, cho nên lúc đối mặt với cơ hội lựa chọn lần thứ hai liền sẽ càng thêm thận trọng hơn.


Tô Bạch không thể nói rõ chính mình lần thứ nhất lựa chọn cường hóa huyết thống Vampire hàng fake kia là đúng hay sai, là phù hợp hay là không thích hợp. Nếu như dùng kết quả để cân nhắc tất cả mọi thứ, hiện tại Tô Bạch còn sống, không bất hạnh chết đi như một số thính giả khác, không trở thành một thứ bị xã hội và toàn bộ thế giới lãng quên, điều này có thể chứng minh lựa chọn ban đầu của hắn là chính xác.


Thế nhưng nếu như huyết thống của chính mình bình thường hơn một chút, có thể giống như những thính giả khác thông qua con đường trao đổi trên cửa hàng wechat để cường hóa, như vậy, có đôi khi hắn không cần phải khổ cực như thế, hơn nữa ít nhất còn có thể nhìn thấy rõ ràng phương hướng của con đường về sau như thế nào, không giống như hiện tại, chính bản thân Tô Bạch cũng rất rõ ràng, đối với điểm cốt truyện, hắn không còn có quá nhiều nhiệt tình và tham vọng như lúc trước nữa.


Hiện tại đã là 4 giờ 30 sáng, cửa hàng bán đồ ăn sáng còn chưa bắt đầu mở cửa, phần lớn hàng quán bán buổi đêm đã đóng cửa đi về nhà, vì thế ngay cả khi đây là thành phố Thượng Hải sầm uất, cũng khó được một khoảng thời gian ngắn yên tĩnh như thế.


Tô Bạch không có lái xe về thẳng nhà, hắn lái xe dừng ở trước cửa một cửa hàng bán đồ ăn sáng, cửa hàng còn chưa mở, nhưng đứng ở ven đường có thể nhìn thấy bên trong có người đang bận rộn.


Thật ra nghề bán đồ ăn sáng này rất vất vả, mỗi ngày đều phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị, Tô Bạch không đến thúc giục, hắn chỉ nghĩ đợi thêm nửa tiếng, mua hai phần bánh bao và hai cốc sữa đậu nành mới ra lò để mang về. Khi đó đúng lúc tiểu gia hỏa thức dậy, hai cha con có thể cùng nhau ăn bữa sáng. Tối hôm qua lúc hắn trở về, tiểu gia hỏa đã ngủ, cậu bé còn chưa biết chuyện cha đã về.


Đốt một điếu thuốc, chậm rãi chờ đợi, Tô Bạch cũng không nóng nảy, chỉ là, ngay khi hắn vừa mới hút được nửa điếu thuốc, phía trước là một cửa hàng mì sợi, thế mà lại mở cửa vào lúc này, đèn bên trong cửa hàng hoàn toàn sáng lên.


Tô Bạch có chút ngoài ý muốn, dựa theo những gì mà hắn thường thấy, bình thường các cửa hàng mì sợi rất ít khi tham gia vào cạnh tranh trong lĩnh vực bán đồ ăn sáng.


Nghĩ đến giờ chính mình có chút đói bụng, tối hôm qua vội vàng lên máy bay, sau đó còn đến nhà quái nhân khoa học, không chú ý đến việc ăn cơm. Tô Bạch quyết định đi đến ăn một bát mì thịt bò trước, đại khái chờ sau khi ăn mì xong, cửa hàng bán đồ ăn sáng kia cũng chuẩn bị xong, mở cửa buôn bán.


Tắt máy, xuống xe, Tô Bạch đi vào trong quán mì sợi kia.


Sau khi đi vào, Tô Bạch phát hiện trong cửa hàng mì này được trang trí khá tốt, rất sạch sẽ, hơn nữa quả thật thể hiện ra được tâm tư của chủ cửa hàng.


Ở gần cửa hàng này có mấy tòa nhà văn phòng, cho nên nhóm khách hàng chính của cửa hàng là thành phần tri thức, đương nhiên, theo sự phát triển của thời đại, cái gọi là thành phần tri thức đã sớm không còn khiến cho người ta vô cùng hâm mộ như bảy, tám năm trước nữa.


Bảy, tám năm trước, phần lớn mọi người đều cảm thấy hâm mộ với những người ăn mặc sạch sẽ ngồi trong văn phòng, công việc rất có thể diện, cụm từ “thành phần tri thức” cũng trở nên cao cao tại thượng, tạo thành giới hạn phân biệt rõ ràng với cụm từ “lao động chân tay”.


Chẳng qua hiện tại xem ra, cái gọi là thành phần tri thức và lao động chân tay, đơn giản là chỉ những người làm công mặc quần áo không giống nhau mà thôi.


Thành phần tri thức nhìn ngăn nắp hơn một chút, nhưng thật ra những vất vả phấn đấu và mồ hôi để làm việc trong những thành phố lớn là ngang nhau.


Chương 485

Bình Luận (0)
Comment