Chương 486
Một Bát Mì
Chẳng qua, cửa hàng được trang trí lại quả thực rất có sức hấp dẫn đối với một nhóm người ở gần đó, tuy bận rộn, có rất ít thời gian, nhưng lại tương đối thích theo đuổi một cuộc sống có chất lượng tốt.
Sau khi ngồi xuống, Tô Bạch phát hiện ra trên bàn và trên ghế rõ ràng có dấu vết va chạm qua, thậm chí ngay cả cửa sổ kính trong nhà bếp cũng có một mảng lớn được gắn lại. Trong cửa hàng rất sáng, lại quan sát ở khoảng cách gần, cho nên không khó nhìn ra điều đấy.
Trên một bộ quần áo mới lại có mảnh vá, thật đúng là một chuyện khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.
- Soái ca, cậu ăn gì?
Một nữ nhân viên phục vụ mặc một bộ đồng phục lao động màu xanh lam đi đến hỏi, trong tay cô ta còn đang cầm khăn lau, cửa hàng vừa mở cửa, loại chuyện như dọn dẹp vệ sinh này không thể dừng lại.
- Một bát mì thịt bò, bát lớn, thả nhiều hành và rau thơm, mặt khác bỏ thêm một phần thịt bò.
- Được, cậu chờ một lát.
Nữ nhân viên phục vụ lập tức đi đến phía sau, đứng đối diện với một đầu bếp trung niên đang nhào mì:
- Một bát mì thịt bò lớn, nhiều rau thơm và hành, cộng thêm một phần thịt bò.
- Được.
Đầu bếp trả lời.
Xem ra đây là cửa hàng nhỏ, hơn nữa hai vợ chồng là người Tứ Xuyên.
Nữ nhân viên phục vụ lại bắt đầu quét dọn, lúc đi ngang qua bên người Tô Bạch, Tô Bạch hỏi:
- Cửa hàng này mở cửa sớm nhỉ?
Sắc mặt nữ nhân viên phục vụ thay đổi, sắc mặt hơi không thoải mái, đương nhiên, loại không thoải mái này, không phải nhằm về phía Tô Bạch.
- Chúng tôi sửa chữa lại cửa hàng, việc này tốn không ít tiền, cho nên muốn nhanh chóng kiếm đủ tiền vốn về thôi, buổi sáng không có nhiều người ăn mì sợi, nhưng một người thì vẫn là có khách.
- Chị ở nơi nào của Tứ Xuyên?
Tô Bạch hỏi.
- Cậu nghe được?
Nữ nhân viên phục vụ có chút ngoài ý muốn, nói:
- Tôi ở Thành Đô.
- Khi còn nhỏ, tôi cũng lớn lên ở Thành Đô.
- Hay quá! Đây là lần đầu tiên chúng tôi vừa mở hàng liền gặp được đồng hương, chị dâu sẽ mang thêm cho cậu một món dưa chua cay, chị dâu mời.
- Được.
Tô Bạch nói.
Một bát mì thịt bò nhanh chóng được mang ra, trong bát mì có rất nhiều thịt bò, phủ đầy một lớp, lại thêm một đĩa cải trắng muối chua cay, vừa nhìn liền khiến người ta chảy nước miếng.
Tô Bạch cầm đũa, vừa mới trộn mì lên, đang chuẩn bị ăn, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
- Đóng cửa, đóng cửa!
Ông chủ kiêm đầu bếp của cửa hàng lập tức chạy đến cùng vợ của mình đóng cửa hàng lại, đồng thời khóa từ bên trong. Bên ngoài đại khái có bảy, tám người đang tụ tập, bọn họ đang la hét gì đấy, nhưng không phải là khẩu âm của người bản địa, cho dù ở gần như thế, Tô Bạch vẫn không nghe ra rốt cuộc bọn họ đang nói gì.
Tô Bạch ăn hai đũa mì, uống một ngụm nước dùng, lại gắp thêm một miếng cải muối chua cay. Cải trắng muối chua cay này mới được làm, mùi vị khá ngon. Tô Bạch nhớ lúc trước, hắn dẫn Huân Nhi và Sở Triệu đến Tứ Xuyên du lịch, bọn họ đến một quán cơm, chủ quán cũng đưa một món muối chua cay lên, ở phần lớn nhà hàng cơm ở Tứ Xuyên, những món muối chua cay này gần như được đưa kèm miễn phí, không lấy tiền.
Tên nhóc Sở Triệu còn cảm thấy thật bất ngờ, nói nơi này còn đưa kim chi của Hàn Quốc lên? Khiến cho ông chủ bật cười, thật ra đồ muối chua cay của Trung Quốc có lịch sử xa xưa hơn bên Hàn Quốc rất nhiều.
Tô Bạch ngồi ăn được một lúc, nhưng những tiếng ầm ĩ ở bên ngoài không giảm xuống, ngược lại càng lúc càng thêm nghiêm trọng, từ lúc bắt đầu mới chỉ có bảy, tám người tụ tập đến hơn mười người, thậm chí đến sau cùng con số này đã lên đến gần 20 người, sáng sớm, trong bầu không khí yên tĩnh, những âm thanh này càng thêm ồn ào.
- Đám người này là xã hội đen ư?
Lúc này, Tô Bạch nhìn về phía ông chủ đang ngồi bên cạnh mình.
Ông chủ lắc đầu:
- Trong số bọn họ có người cũng mở một cửa hàng mì sợi ở ngay con đường đối diện, lần trước lúc chúng tôi khai trương, bọn họ liền đến, bọn họ nói chúng tôi mở quán mì sợi ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của bọn họ, bọn họ còn lấy ra thỏa thuận hay là bảng kê gì đó, nói chúng tôi mở cửa hàng mì sợi ở chỗ này là bất hợp pháp.
Bà chủ cũng thở dài:
- Lần này vẫn còn tốt, bọn họ chỉ ở bên ngoài làm ầm ĩ một chút, lần trước bọn họ xông thẳng vào bên trong đập phá cửa hàng. Cảnh sát cũng đến, nhưng không biết bọn họ dùng cách gì, bị bắt vào trong đó còn chưa đến nửa tháng đã được thả ra. Cửa hàng của chúng tôi cũng không còn cách nào, đầu tư nhiều tiền vào đây như vậy, vợ chồng chúng tôi cho rằng sóng gió đã qua, cho nên hôm nay dự định mở lại cửa hàng từ sớm, ai biết bọn họ lại đến nhanh như thế.
Tô Bạch giật mình, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nhìn về phía đám người đang ồn ào ở bên ngoài, xem như đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó, Tô Bạch không nói gì nữa, tiếp tục ăn mỳ của mình.
Trời dần dần sáng, dòng người trở nên đông hơn, cửa hàng cũng bắt đầu thu hút được rất nhiều người, nhưng phần lớn đều là dân chúng hiếu kỳ dừng bước để xem náo nhiệt.
Sau khi thanh toán tiền, Tô Bạch lấy một tờ giấy ăn để lau miệng, chuẩn bị rời khỏi cửa hàng mì sợi, đi mua bữa sáng, nhưng vào lúc này, bà chủ lập tức đứng lên khuyên can Tô Bạch, nói:
- Chàng trai trẻ, cậu hãy đi cửa sau, bọn họ ở bên ngoài, tôi thật sự không dám mở cửa trước.
Đám người kia không làm loạn ở bên ngoài nữa, ngược lại, từng người ngồi ở trên bậc thang, giống như là đang tĩnh tọa, nhưng đồng thời cũng là một loại thị uy, dáng vẻ này, đừng nói là ông chủ không dám mở cửa, cho dù mở cửa, đoán chừng cũng không có khách hàng nào dám đến ăn mì.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có một đám người đến.
Tô Bạch có chút ngoài ý muốn, xoa cằm của mình, nói:
- Cảnh sát mặc thường phục sao?
Ông chủ lắc đầu cười khổ, trên mặt lộ ra vẻ cảm động, thở dài một hơi.
- Vợ, khách đến ăn mì, em ra mở cửa mời khách vào, anh đi vào trong chuẩn bị kéo mì.
Người tới, hẳn là không phải đến cùng nhau, mà chính là một vài người đến trước, sau đó lại đến mấy người khác, sau cùng số lượng người ngày càng nhiều hơn. Thậm chí đến cuối cùng có gần bốn mươi người, bốn mươi người, bọn họ có đầy đủ lực lượng.
Ở trong đó, có nam nữ, có già trẻ, đương nhiên phần lớn là những người ở trong độ tuổi từ hơn hai mươi cho đến hơn ba mươi tuổi, miễn cưỡng còn có thể được gọi là đám người “trẻ tuổi”.
Mỗi người đều mặc trang phục khác nhau, phong cách ăn mặc cũng không giống nhau, bọn họ không phải là người cùng nghề, cũng không phải là người đến từ cùng một nơi, có người lái xe đến, có người đi xe taxi đến, còn một số người đi tàu điện ngầm đến.
Những người này, bởi vì số lượng nhiều, có đủ lực lượng, cùng nhau đi vào trong cửa hàng mì sợi.
Nhóm người đã đứng chắn ở cửa hàng mì sợi từ sáng sớm nhìn thấy thế liền đứng dậy, dự định ngăn cản, bọn họ không dám đánh người, không dám mắng chửi người, cứ như thế giơ tay ra, chắn ở nơi đó.
- Tránh ra, tôi muốn ăn mì sợi, tôi đang vội đi làm!
- Đúng thế, tránh ra, chúng tôi muốn ăn mì sợi!
- Tránh ra, các người không chịu nói đạo lý à!
Người đông thế mạnh, pháp không trách chúng, đây là một quy tắc phổ biến của bất kỳ quốc gia nào, bất kỳ một khu vực nào, bởi vì nhiều người có thể mang đến cho người ta nhiều lực lượng, đồng thời cũng có thể khiến cho người bên trên phải kiêng kỵ.
Ngoài cửa bắt đầu xô đẩy.
Pháp không trách chúng: Theo baidu pháp không trách chúng nói đến việc, khi một hành động nào đó có một lượng đoàn thể hoặc tính phổ biến nhất định, cho dù hành động này có chứa một nhân tố không hợp pháp hoặc không hợp lý, pháp luật cũng khó mà trừng trị.