Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 487 - Chương 487 Thế Giới Quan Vặn Vẹo

Chương 487

Thế Giới Quan Vặn Vẹo


Song phương đều không dám ra tay đánh người, chỉ dựa vào thân thể để ngăn cản.


Trong cửa hàng, Tô Bạch nhìn thoáng qua bà chủ cửa hàng: - Chị thông báo cho bọn họ.


- Không phải, tôi không biết.


Từ trong ánh mắt của bà chủ cửa hàng, Tô Bạch có thể thấy được, cô ta không nói dối.


Chẳng mấy chốc, những người vây xem cũng bắt đầu gia nhập, dù sao bây giờ Trung Quốc đã không phải là Trung Quốc như trước kia, theo sự phổ biến và phát triển của internet, dân trí quả thật đã trải qua một quá trình tiến bộ nhanh chóng. Chuyện quốc gia đại sự, hoặc là một số tin tức bị truyền thông cố ý lừa dối, có thể khiến cho phần lớn dân chúng bình thường giống như lọt vào trong sương mù, không rõ ràng cho lắm, nhưng đối với những người dân địa phương mà nói, một số chuyện xảy ra xung quanh chính mình, làm sao bọn họ có thể không nghe thấy?


Một số kênh thông tin như thông qua bài đăng trên trang cá nhân với bạn bè, diễn đàn internet của địa phương… Không thông qua truyền thông lọc và sửa đổi, chỉ đơn giản đăng lên đó mấy bức ảnh và dòng chữ, trên thực tế liền có thể nói rõ ràng mọi chuyện.


Trước đó, mọi người chỉ dừng ở đây xem náo nhiệt, thật ra trong lòng mọi người cũng rõ ràng đây là chuyện gì, nhưng không ai dám làm gì, đồng thời cũng không nguyện ý làm gì, chẳng qua khi một đám người bỗng nhiên tụ lại, bắt đầu cố tình đi vào bên trong ăn mì sợi, rất nhiều người vây xem đều tham gia một cách tự nhiên.


Do đó, sự cản trở của những người kia trở nên không còn tác dụng nữa, rất nhiều người xông vào, sau khi tùy tiện tìm một chỗ ngồi liền bắt đầu gọi món ăn, cơ bản đều là những món đặc sắc nhất của nhà hàng như mì nước hay mì xào.


Bà chủ cửa hàng không ngừng thông báo tên món cho đầu bếp, mỗi lần ông chủ đều hô to một tiếng: “Xong ngay đây.”


Lúc mì được bưng lên, mỗi một khách hàng đều được tặng kèm thêm một lon coca, đây coi như là một chút tâm ý của chủ cửa hàng, mọi người từ chối chính là bất kính.


Bên ngoài càng lúc càng có nhiều khách hàng đi vào, những người ban đầu tụ tập ở đó để ngăn cản người ta mở cửa làm ăn đã dần dần tản đi, hiển nhiên, bọn họ không ngốc, cũng không ngu. Bọn họ biết nếu vào thời điểm này, bọn họ làm ầm ĩ, gây ra thương tích cho khách hàng hoặc là để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chính bọn họ cũng không cách nào gánh được trách nhiệm, cho nên không thể không rút lui.


- Người anh em, cậu vừa ăn xong rồi à, cậu đến sớm thật đấy.


Một người thanh niên khoảng 25 tuổi, vừa chờ mì, vừa trò chuyện với Tô Bạch.


Tô Bạch lắc đầu, trên thực tế, từ đầu đến cuối, Tô Bạch chỉ là một người đứng xem, đoán chừng tất cả mọi người trong cửa hàng đều không cách nào tưởng tượng ra nổi, tối hôm qua Tô Bạch đã trải qua những chuyện gì, ở trong mắt bọn họ, đó tuyệt đối là chuyện khó có thể tin được. Nhưng từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc chuyện này, Tô Bạch quả thực không có liên quan gì.


Dù sao, Tô Bạch cũng không có khả năng thật sự ra tay giết chết hết một đám người đứng cản ngoài cửa hàng, một mặt đây không phải lỗi lầm gì đáng chết, một mặt khác là vì có sự tồn tại của Phát Thanh Khủng Bố, nó giống như một chiếc dao treo trên đỉnh đầu của tất cả thính giả, cho dù từng thính giả ẩn giấu trong xã hội đều có thể có sức mạnh như thần, nhưng lại không thể trắng trợn đi làm công việc phán xét của thần.


- Buổi sáng hôm nay, tôi mới đọc được tin tức trên vòng bạn bè, con mẹ nó, trước đó đám người kia đã đập phá cửa hàng nhà người ta, sau đó phủi tay bỏ đi. Lần này người ta mở lại cửa hàng để buôn bán, thế mà còn muốn ngăn cản, cảnh sát bên kia thật đúng là một đám ăn hại, không làm được chuyện gì, không dám thật sự làm gì đám người kia.


- Vì thế, buổi sáng hôm nay, có người nhìn thấy trước cửa nhà hàng này có một đám người tụ tập liền đăng lên vòng bạn bè, rất nhiều người đã chia sẻ, kêu gọi bạn bè ở gần đây giành thời gian đến ăn một bát mì.


- Ha ha, thật ra, tôi không quá thích ăn mì, nhưng vẫn cố ý đến.


Trong lúc người thanh niên nói chuyện, mì sợi được bưng lên, còn tặng kèm một lon coca.


Hiện tại tin tức đã được lan truyền, sau đó không lâu, trên diễn đàn và weibo cũng sẽ đăng tải lại tin tức này, hôm nay chắc chắn sẽ có nhiều người cố ý đến đây ăn mì.


Thật đúng là thú vị.


Tô Bạch chào hỏi với bà chủ quán, cảm ơn vì đĩa đồ muối chua cay, sau đó đi ra khỏi quán mì.


Thật trùng hợp, ở bên ngoài, Tô Bạch đúng lúc nhìn thấy Sở Triệu.


Lấy thân phận của Sở Triệu, sáng sớm chạy đến đây để tản bộ, hiển nhiên là chuyện không bình thường.


Sở Triệu cũng nhìn thấy Tô Bạch từ bên trong đi ra, lúc này sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vạn phần may mắn, anh ta rõ ràng tính khí của Tô Bạch. Dù sao trước đó bọn họ cùng nhau tham gia vào câu lạc bộ giết người, Tô Bạch quả thật thuần túy tận hưởng cảm giác giết người, giống như là nghiện thuốc phiện vậy, đồng thời Sở Triệu cũng rất rõ ràng, Tô Bạch là thính giả có nhiều kinh nghiệm và thực lực cao hơn anh ta rất nhiều. Nhưng tính cách của Tô Bạch lại không phát sinh quá nhiều biến hóa, thậm chí so với trước kia càng thêm trở nên cực đoan hơn.


Nhìn thấy Tô Bạch ở trong quán mì sợi này, Sở Triệu thật đúng là sợ, sợ hắn sẽ bỗng nhiên nổi điên giết chết hết đám người ở ngoài.


- Thật trùng hợp.


Tô Bạch đi tới, giống như không có chuyện gì xảy ra, nói.


- Tôi cố ý dẫn mấy người đến đây xem, sợ xảy ra chuyện gì.


Sở Triệu nhìn thoáng qua Tô Bạch: - Cậu chuẩn bị về rồi à?


- Không, tôi đi mua bữa sáng cho thằng bé.


- Cùng nhau đi, tôi cũng chưa ăn sáng.


Sở Triệu phân phó cho mấy người ở bên cạnh tiếp tục giám thị nơi này, sau đó cùng Tô Bạch đi về phía cửa hàng bán đồ ăn sáng ở trước mặt.


- Có phải cậu cảm thấy chúng tôi rất vô dụng?


Sở Triệu bỗng nhiên hỏi.


- Chuyện này không phải vấn đề của các người, dù sao cảnh sát cũng là một loại nghề nghiệp.


Tô Bạch vươn vai, đứng xếp hàng.


- Có lẽ là thế.


Sở Triệu nhún vai.


- Thật ra phần lớn vẫn rất tốt, chỉ có một bộ phận nhỏ luôn thích xúm lại gây chuyện.


- Không, không hẳn là như thế.


Tô Bạch lắc đầu:


- Trong quần thể này, một số ít người đang làm ầm ĩ, phần lớn mọi người đều giữ im lặng, nhưng bọn họ trầm mặc, đồng thời hưởng thụ những phúc lợi và ưu đãi do những người làm ầm ĩ giành được cho bọn họ, Sở Triệu, cậu biết ở cổ đại nếu như phạm pháp, vì sao lại có thể liên lụy đến cửu tộc không?


- Tôi không biết, giáo sư Tô.


Sở Triệu mang theo ý cười nhìn Tô Bạch.


- Bởi vì người phạm tội kia thu được một lợi ích to lớn, mà loại lợi ích này “vũ lộ quân chiêm” ( ân huệ cùng hưởng) cho toàn bộ gia tộc của anh ta, người già có thể ăn thứ ngon hơn, mặc quần áo đẹp hơn, trẻ nhỏ có thể mời được tiên sinh dạy học tốt hơn, bọn họ hưởng thụ loại lợi ích này, sau cùng, cùng nhau gánh tội, ở trong mắt tôi, đó là chuyện đương nhiên.


- Thế giới quan của cậu quả đúng là vặn vẹo, liên lụy đến cửu tộc, thế mà cậu lại có thể hiểu như vậy, ông chủ, tôi muốn năm cốc sữa đậu nành, cái này, cái này, còn có cái kia nữa, tôi đều mua.


Hiển nhiên Sở Triệu muốn mua bữa sáng cho mấy cấp dưới nữa.


Tô Bạch chỉ tùy tiện chọn một chút, dù sao một mình tiểu gia hỏa cũng không ăn được bao nhiêu.


Hai người mang theo bữa sáng trở về, Sở Triệu chia bữa sáng cho mọi người, đưa Tô Bạch ra xe.


- Sở Triệu, tôi không tin, sau khi trở thành thính giả, thế giới của cậu không xảy ra biến hóa gì?


Chương 487

Bình Luận (0)
Comment