Chương 488
Sống Sót
“Hẳn là có, nhưng sau khi vượt qua được nỗi sợ hãi ban đầu, tôi rất ngạc nhiên khi phát hiện ra bản thân mình có chút thích ứng.”
Tô Bạch không nói thẳng ra việc thích ứng của cậu ta quá chậm, mà chính là khẽ gật đầu, hắn mở cửa ra, ngồi vào trong xe, đem bữa sáng đặt ở chỗ ghế lái phụ.
Sở Triệu đặt tay lên chỗ cửa sổ xe của Tô Bạch.
- Cậu về lúc nào thế?
- Hôm qua.
- Tối nay qua chỗ cậu ăn cơm nhé?
- Cậu mua thức ăn.
- Ra ngoài ăn thôi, tôi mời khách.
- Xem ra cậu vơ vét được không ít chỗ béo bở.
- Cho dù tôi có sạch sẽ đến đâu, cũng không thể sạch sẽ được như Tô đại thiếu gia.
- Thật ra loại chuyện này, cậu có thể quản được.
Sau cùng, Tô Bạch vẫn nhắc đến chuyện kia:
- Dù sao cậu cũng đã trở thành thính giả, đối với mấy chuyện trong thế giới hiện thực, cậu cần gì phải có nhiều cố kỵ như thế.
- Cha mẹ tôi vẫn còn, tôi không muốn mình có bất kỳ hành động gì bất thường khiến cho bọn họ lo lắng.
Sở Triệu cười nói:
- Chính bản thân cậu cũng có một đứa con trai, thằng bé cần sự quan tâm và bảo vệ của cậu, hơn nữa, tôi vẫn luôn tin tưởng vào chân lý, hôm nay ăn vào bao nhiêu thứ, ngày sau cũng sẽ nhả ra bấy nhiêu, không phải sao?
- Trên thực tế, hiện tại bọn họ cũng đang phải nhả ra.
Tô Bạch gõ nhẹ lên vô lăng:
- Cách làm trên quả thật đạt được rất nhiều chỗ tốt, bởi vì không ngừng làm ầm ĩ và nhóm người hợp lại với nhau, bọn họ quả thật thu được sự thỏa hiệp về phương diện tư pháp, nhưng đồng thời, đối với bọn họ, toàn bộ xã hội sẽ càng ngày càng bài xích bọn họ, từ giáo dục, việc làm… Đủ loại phương diện đều bị bài xích càng lúc càng nghiêm trọng, ở trong mắt tôi, thứ bọn họ lấy được ít hơn nhiều những thứ bọn họ đang mất đi.
Sau khi nói xong, Tô Bạch khởi động xe, sau đó cười nói:
- Chúng ta thật đúng là rất thú vị, sáng sớm, hai thính giả lại đang thảo luận về vấn đề này.
Lúc này, Sở Triệu bỗng nhiên nghiêm túc nói:
- Tô Bạch, cậu nói xem…
Sở Triệu dùng ngón tay chỉ lên trời:
- Nó, liệu có một ngày, nó cũng bị những thính giả không thể nhịn được nữa, cùng nhau lật đổ? Cậu không phát hiện ra sao, thật ra, hai chuyện này có rất nhiều chỗ tương tự?
Khóe môi Tô Bạch lộ ra nụ cười:
- Hiện tại đối với cậu, đối với tôi, đối với phần lớn thính giả mà nói, nghĩ đến vấn đề này, thật sự quá không thực tế rồi.
- Vậy hiện tại tôi nên nghĩ đến điều gì?
Tô Bạch đánh tay lái, xe chậm rãi lái về phía trước, Sở Triệu cũng buông lỏng tay ra, đứng ở ven đường.
- Làm sao ở trong thế giới chuyện xưa tiếp theo,
- Sống sót.
Bởi vì khoảng cách tương đối gần, cho nên Tô Bạch không có bị ảnh hưởng nhiều bởi giờ cao điểm ở Thượng Hải, đại khái sau khoảng mười lăm phút, Tô Bạch đã đỗ xe ở bãi đậu xe phía dưới tòa nhà. Sau khi đỗ xe, Tô Bạch tắt máy.
Tô Bạch không vội vã xuống xe mà chính là lấy ra một bình nước khoáng uống một ngụm, lời nói của Sở Triệu với hắn, giống như còn đang vang vọng bên tai. Đây tuyệt đối không phải giọng điệu vô ý, hoặc là xuất phát từ tâm huyết dâng trào của Sở Triệu.
Cho đến nay, thật ra Tô Bạch vẫn luôn rất rõ ràng tính cách của Sở Triệu, anh ta là một người yếu ớt.
Bởi vì Sở Triệu có một người cha cường thế, khác biệt với hoàn cảnh của gia đình Huân Nhi và Tô Bạch chính là, gia đình của Sở Triệu quả thật từ một gốc cỏ từng bước đi lên. Cha Sở Triệu dựa vào năng lực hình sự, trinh sát của chính bản thân mình, không ngừng leo lên trên, dần dần đạt được sức ảnh hưởng không thể khinh thường bên trong hệ thống cảnh sát. Nhưng đồng thời, cha Sở Triệu lại là một người cha tuyệt đối nghiêm khắc, là người theo chủ nghĩa đàn ông, đạo lý giống như Đế Vương ở thời kỳ cổ đại phong kiến, một lòng nghĩ đến việc đem thiên hạ truyền cho con trai của chính mình. Trên thực tế, phần lớn đàn ông có thành tựu đều hy vọng có thể đem hết mọi thứ mà mình có được bây giờ để cho con cái đến kế thừa.
Cho nên, một người luôn luôn không thích nghề cảnh sát như Sở Triệu lại bị buộc phải đi đến trường cảnh sát, bị bức ép làm cảnh sát hình sự, sau đó chậm rãi đi lên. Từ nhỏ đến lớn, đủ loại phương diện, Sở Triệu đều ở trong trạng thái bị đè nén. Sau này, mọi người cùng nhau thành lập câu lạc bộ giết người, phần lớn mục đích của Sở Triệu chính là để trả thù và bài xích với bộ đồng phục cảnh sát trên người mình.
Cách đây không lâu, Tô Bạch đã liên lạc với Sở Triệu, đối với việc đi vào trong thế giới chuyện xưa, Sở Triệu vẫn còn rất lo lắng, lo nghĩ rất nhiều. Tô Bạch là một người từng trải, hiện tượng này chỉ cho thấy tố chất tâm lý của Sở Triệu còn chưa có hoàn toàn điều chỉnh xong, có lẽ đây là tình trạng bình thường của một thính giả, nhưng so với việc bản thân hắn theo đuổi tính kích thích và sự bình tĩnh tuyệt đối của đám người mập mạp và hòa thượng, Sở Triệu thật sự kém hơn rất nhiều, bình thường loại người này rất dễ chết yểu trong thế giới chuyện xưa.
Nhưng vừa rồi, Sở Triệu nói gì?
Phản kháng?
Khởi nghĩa?
Lật đổ Phát Thanh Khủng Bố?
Tô Bạch nhíu mày, người khác không quen thuộc với Sở Triệu, nhưng bản thân hắn xem như là tương đối quen thuộc với anh ta, Sở Triệu bỗng nhiên nói ra những lời này, trong đó lộ ra sự hưng phấn và ý tứ muốn thử rất rõ ràng.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Sở Triệu hẳn là đã tiếp xúc với một người nào đó, hoặc là tiếp xúc với một tổ chức nào đấy, mà tổ chức này cũng không thuộc về thế giới trần tục, nếu không, tâm thái của Sở Triệu không có khả năng thay đổi rõ ràng như thế.
Cho dù là phật giáo, đạo giáo hay là cơ đốc giáo… Các tôn giáo trong thế tục, ở trong thế giới quan của thính giả, tất cả đều rất buồn cười. Một mặt là do bóng ma về sự thống trị tuyệt đối của Phát Thanh Khủng Bố quả thật rất nghiêm trọng, một mặt khác, phần lớn thính giả đều đã gặp qua thính giả khác, hoặc thậm chí là chính bản thân mình sử dụng những năng lực mà chỉ có các vị thần trong truyền thuyết của tôn giáo mới có, thứ này, không phải là thần như trong tín ngưỡng gì đó, chỉ đơn giản là được đổi lấy từ trong cửa hàng trên wechat.
Vào lúc này, ánh mắt Tô Bạch hơi nheo lại.
Chẳng lẽ trong nhóm thính giả xuất hiện một tôn giáo?
Tôn giáo am hiểu nhất chính là việc lợi dụng nỗi sợ hãi của con người đối với một phương diện nào đó, sau đấy cung cấp một tín ngưỡng tinh thần dựa trên một miền đất hứa. Vì thế, ngay cả khi, ở trong mắt những người bình thường, sự tồn tại của những thính giả này gần như là thần, nhưng so với người bình thường, bọn họ có một nỗi sợ hãi càng lớn hơn, quả thật là khoảng trống cho tôn giáo ra đời và phát triển.
Tô Bạch đang do dự xem có nên gọi điện thoại cho Sở Triệu hỏi một chút hay không, nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến, rốt cuộc cái nào mới là thích hợp nhất với Sở Triệu?
Là mang theo một loại niềm tin tiếp tục sống sót kiên định, hay là hoảng sợ không chịu nổi một ngày?
Tô Bạch mím môi, hình như lý giải của hắn đối với tôn giáo có chút hẹp hòi.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Tô Bạch vang lên, là Tần Dương gọi đến.