Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 518 - Chương 518 Thu Hoạch Trái Cây

Chương 518

Thu Hoạch Trái Cây


Trên thân người nhân bản phóng ra hàn khí, sát khí cương thi cũng gào thét mà ra, tất cả mọi thứ xung quanh cũng bắt đầu bị một sức mạnh đáng sợ càn quét, bị phá hỏng, bị xâm nhập, đây là sự phát tiết của “hắn”, cũng là thái độ của “hắn”.


Thế nhưng.


Không biết có phải do Phát Thanh Khủng Bố đã sớm đoán trước được điểm này hay không, tất cả mọi thứ ở nơi đây đều không thể bị hư hại gì, điểm này, nó đã nói cho thính giả biết từ rất sớm, các thính giả căn cứ vào quan sát của mình, bọn họ cũng đã phát hiện ra từ lâu.


Vì thế, sau khi tòa cao ốc này bị phá hủy nghiêm trọng, nó lại nhanh chóng được khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí là ngay cả một móc áo cũng không thể bị phá hủy.


Một lần phát tiết, một lần phá hoại kéo dài trong mười lăm phút.


Sau đó, người nhân bản lẳng lặng lơ lửng trên không trung.


Nhìn qua, thân hình “hắn” có chút cô đơn.


Tất cả mọi thứ xung quanh đều không bị phá hủy gì.


Không khí an tĩnh, giống như xuất hiện một loại trào phúng trong im lặng.


Thân thể của người nhân bản bắt đầu chậm rãi phân giải, bắt đầu chậm rãi tiêu tán, đây là đạo lý vốn có, Phát Thanh Khủng Bố chế tạo ra “hắn”, đương nhiên sẽ có năng lực giải quyết “hắn”.


Nói gì thì nói, tuy đây là do Phát Thanh Khủng Bố dựa theo mọi phương diện tình trạng hiện tại của Tô Bạch để suy tính ra người nhân bản của hắn ở một năm sau, nhưng “hắn” là do Phát Thanh Khủng Bố sáng tạo ra, “hắn” thuộc về một phần của thế giới chuyện xưa.


Ở trong thế giới chuyện xưa, Phát Thanh Khủng Bố chính là chúa tể, là người nắm giữ mọi thứ, nó chế tạo ra “hắn”, đương nhiên cũng có thể dễ dàng phá hủy đi hắn.


Sau khi phát tiết xong, người nhân bản của Tô Bạch vẫn còn lơ lửng giữa không trung, thân thể của “hắn” vẫn không ngừng bị phân giải, nhưng chuyện đó không khiến cho “hắn” cảm thấy một chút hoảng hốt nào. Lúc “hắn” được chế tạo ra, trong đầu liền xuất hiện một giọng nói, nói cho “hắn” biết.


Giết chết một thính giả, “hắn” có thể được tồn tại trong một tháng, giết chết hai thính giả, “hắn” có thể sống được một năm, giết chết tất cả thính giả, lúc đó “hắn” có thể vĩnh viễn tồn tại bên trong thế giới chuyện xưa.


Chắc hẳn người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm đã đưa ra lựa chọn làm theo, bất kỳ một sinh mệnh có trí tuệ nào, đều hiểu được nên lựa chọn như thế nào để cho chính mình sống sót.


Trừ khi,


Tư duy của người kia không được bình thường.


Một tiếng thở dài từ trên thân người nhân bản phát ra.


Hết cách rồi.


Cho dù là chính mình của một năm sau.


Lúc đối mặt với Phát Thanh Khủng Bố.


Vẫn là yếu đuối và bất lực.


Không có oanh oanh liệt liệt nổi giận, không có chém giết một mất một còn, chỉ vì chính mình không chịu tuân theo sứ mệnh và nhiệm vụ được phân công mà dẫn đến kết quả bị tan biến, từ một mặt ý nghĩa nhất định mà nói, trước đó năm người lựa chọn ra người nhân bản của Tô Bạch để ứng chiến, ít nhất từ kết quả mà nói cũng không tính là một sự lựa chọn thất bại, năm người bọn họ, chỉ chết một người, xem như đã là một tỷ suất sống sót rất cao rồi.


Tô Bạch ngẩng đầu, hai tay cho vào trong túi quần, cứ như thế lẳng lặng nhìn người nhân bản của mình chậm rãi tiêu tán.


Hai người bọn họ không có nhiều giao lưu, hơn nữa quả thật không cần quá nhiều giao lưu.


Từ trên thân người nhân bản, Tô Bạch phát hiện ra hắn lại có nhận thức mới về chính mình, hoặc là nói, đây chính là người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhưng nếu như đổi lại vai trò của nhau, Tô Bạch cảm thấy chính mình cũng sẽ sẵn lòng tùy hứng một chút, nếm thử việc chính diện đối đầu với cơn sóng từ Phát Thanh Khủng Bố.


Hắn sẽ không đồng ý chính mình vì Phát Thanh Khủng Bố giống như ban ơn, cho thêm thời gian sống sót tạm bợ trong thế giới chuyện xưa mà đi giết chết đám thính giả ở trước mặt, trong đó thậm chí còn bao gồm cả chính mình ở hiện tại.


Muốn hắn làm chó săn, được thôi, nhưng cái giá tiền này thật đúng là một loại vũ nhục.


Cuối cùng, người nhân bản hoàn toàn biến mất, hóa thành một chấm sáng nhỏ rơi xuống.


“Hắn” ra đi rất lạnh lẽo, thê lương, cũng rất an tĩnh, không có bối cảnh núi kêu biển gầm oanh oanh liệt liệt làm phụ trợ, từ đầu đến cuối vốn là một loại bất đắc dĩ, bất đắc dĩ xuất hiện, sự lựa chọn bất đắc dĩ và…


Kết cục bất đắc dĩ.


Trong hoảng hốt, một góc nào đó trong tim Tô Bạch giống như bị đâm đau đớn một lúc, trải qua thời gian dài, trên phương diện nâng cao thực lực của mình, Tô Bạch quả thực có hơi lười biếng. Ít nhất không giống như lúc ban đầu, khi hắn vừa mới tiến vào Phát Thanh Khủng Bố, lúc đó, đối với mỗi một phần sức mạnh, hắn đều khao khát như thế. Tô Bạch luôn cảm thấy, nếu như chính mình không có cách nào trực tiếp thông qua cửa hàng trên wechat để đổi lấy được cường hóa, như vậy việc tăng thực lực của chính mình lên vẫn là một việc xem trọng tùy duyên, nếu như là tùy duyên, như vậy thì đi một bước nhìn một bước, dù sao tham khảo qua người xung quanh, bản thân hắn đã xem như là một người có tiến bộ tương đối nhanh trong số những thính giả, ở trong điều kiện kiên quyết là không thể từ cửa hàng trên wechat đổi lấy, đã nói rõ bản thân hắn ưu tú.


Thế nhưng, giống như để thiếu nam thiếu nữ không thích học tập, lãng phí thanh xuân, nhìn thấy hình ảnh nghèo túng, chán chường của mình sau này, Tô Bạch đã bị kích thích. Chính mình của một năm sau, lúc đối mặt với cơn ác mộng lớn mang tên Phát Thanh Khủng Bố, chính mình vẫn vô lực như cũ.


Hít sâu một hơi, Tô Bạch lắc đầu, quét sạch sành sanh những cảm xúc dư thừa.


Người nhân bản nói đúng, “hắn” cảm thấy bản thân mình rất yếu, cho dù một mình “hắn” có thể dễ dàng càn quét ba cường giả đã dung hợp vũ khí bản mệnh. Hiện tại, nếu như hỏi qua Trịnh Nguyệt, cô gái mặc áo lông đỏ hay người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã chết đi kia, bọn họ nhất định sẽ khiếp sợ với tốc độ phát triển và sự đáng sợ của Tô Bạch, trong tương lai, hắn tuyệt đối có thể được liệt vào danh sách thính giả có thâm niên, thính giả cấp cao, không ai dám tùy tiện trêu chọc.


Nhưng mỗi người đều có cách nhìn và cảm xúc không giống nhau.


Ở trong chuồng cừu xưng vương xưng bá thì có ý nghĩa gì?


Lúc đối mặt với người chăn cừu vẫn chỉ là một con cừu đợi người ta làm thịt.


Người đàn ông đeo kính râm vẫn còn đang che mắt quỳ rạp trên mặt đất, khẽ phát ra những tiếng kêu đau, đóng băng trên người Trịnh Nguyệt đã được hóa giải, bà ta đang ngồi xếp bằng để ức chế độc tố trong cơ thể mình. Vẻ mặt của cô gái mặc áo lông đỏ khi thì thư thái, khi thì ngơ ngác.


Người nhân bản để lại cho hắn một bảo tàng, cho dù ngay từ đầu “hắn” đã không có ý định dựa theo con đường mà Phát Thanh Khủng Bố vạch ra cho mình, nhưng vẫn giúp Tô Bạch làm bị thương nặng những người còn lại, tạo ra cho Tô Bạch một hoàn cảnh tốt để thu hoạch trái cây.


Bình thường, người nhân bản đều có oán niệm sâu sắc với bản thể, còn ở chỗ Tô Bạch lại không giống thế, giống như lúc trước Tô Bạch cảm thấy, nếu như người nhân bản của mình có thể đại phát thần uy, giết chết hết tất cả những người còn lại, sau đó lại giết chết hắn cũng là một chuyện rất thoải mái. Tương tự như thế, người nhân bản của Tô Bạch đối với giao dịch giết chết bản thể của chính mình, để cầu mong Phát Thanh Khủng Bố cho thêm thời gian sống tạm bợ này, “hắn” không cảm thấy một chút hứng thú nào.


Tô Bạch ngồi xổm xuống bên thi thể không đầu của người đàn ông đội mũ lưỡi trai, miệng vết thương vẫn còn đang có máu tươi chảy ra cuồn cuộn.


Tô Bạch liếm môi, cảm thán:


- Máu này tốt biết bao nhiêu, thật đúng là lãng phí.


Chương 518

Bình Luận (0)
Comment