Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 517 - Chương 517 Ôi Chao, Thật Tức Giận

Chương 517

Ôi Chao, Thật Tức Giận


Thế nhưng không hiểu ôn nhu, dường như chính là bản tính của Tô Bạch, cho dù là hắn của hiện tại hay là một năm sau, đối mặt với một cô gái xinh đẹp ngọt ngào, hình như không có một chút ảnh hưởng, hay xúc động nào.


Tay của người nhân bản đặt lên trán cô gái mặc áo lông đỏ, cô ta không phản kháng, bởi vì cô ta hiểu rõ, nếu như không phản kháng, cô ta còn có cơ hội sống sót, ngược lại, thật đúng là không còn chút đường sống nào.


Người nhân bản trút tinh thần lực xuống, giống như nước lũ sông Hoàng Hà tràn ra, một lần đánh sâu vào trong thức hải của cô gái mặc áo lông đỏ, ngay sau đó, thu tay lại.


Sắc mặt cô gái mặc áo lông đỏ hoàn toàn trắng bệch, tai mắt mũi miệng đều tràn ra máu tươi, thật đúng là nhìn thấy mà thương, hai tay của cô ta chống lên mặt đất, trong ánh mắt khi thì rõ ràng, khi thì hỗn loạn.


Ngay sau đó, người nhân bản đi đến trước mặt người đàn ông đội mũ lưỡi trai.


Đôi môi của người đàn ông đội mũ lưỡi trai hơi ngập ngừng, xem ra ban đầu ông ta dự định nói ra mấy lời dọa dẫm, bởi vì ông ta nhìn thấy người nhân bản chỉ làm bị thương nặng hai người kia, không hạ sát chiêu, cho nên trong lòng của ông ta cũng có một chút tự tin.


Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã làm tốt chuẩn bị cho việc bị thương nặng, nhưng mối thù này, ông ta đã ghi tạc trong lòng, nếu như trong thế giới chuyện xưa lần này, ông ta không báo thù được thì vẫn còn có thể để lại, dù sao còn rất nhiều thời gian.


Con người chính là như thế, gặp được ác nhân tội ác tày trời, bọn họ sẽ biết sợ giống như một con thỏ vậy, nhưng khi gặp được người sẽ không thật sự lấy tính mạng của mình, bọn họ sẽ nhảy lên rất cao, rất cao.


Hình như người nhân bản có chút do dự, “hắn” quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Bạch, trên mặt nở một nụ cười:


- Cậu biết tôi muốn làm gì, đúng không?


Người nhân bản hỏi Tô Bạch.


Tô Bạch gật đầu:


- Tôi biết.


Đúng thế, Tô Bạch quả thật biết, bởi vì hắn và người nhân bản, nhìn qua chính là hai người, nhưng hai người bọn họ có cùng một dạng thói quen, một dạng thế giới quan, một dạng tính cách, một cách rất tự nhiên, bọn họ sẽ có phong cách làm việc giống nhau như đúc!


Một chân nâng lên.


Vốn dĩ gương mặt của người đàn ông đội mũ lưỡi trai rất bình tĩnh, nhưng vào lúc này lại lộ ra vẻ khiếp sợ, ông ta lập tức hét lên:


- Không, cậu không thể như thế!


Chân của người nhân bản dừng ở giữa không trung, vẻ mặt hơi nghi ngờ nhìn về người đàn ông đội mũ lưỡi trai, hỏi ngược lại.


- Tôi không thể như nào?


- Cậu không thể giết tôi, cậu đâu có giết bọn họ! Cậu dựa vào cái gì lại giết tôi, vì sao cậu lại giết tôi!


Không thể không nói, người đàn ông đội mũ lưỡi trai rất thông minh, thật đúng là người có IQ cao, ông ta thậm chí đã nhìn ra được tác phong làm việc của người nhân bản. Người nhân bản rất mạnh, vô cùng mạnh. Chỉ là, thông qua những chuyện mà “hắn” đã làm, cùng đoạn giao lưu ngắn ngủi với bản thể của mình, khiến cho người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhìn ra được, người nhân bản này chính là một kẻ điên, “hắn” trực tiếp lựa chọn làm trái với dự định của Phát Thanh Khủng Bố, Phát Thanh Khủng Bố để “hắn” làm gì, hắn cố tình không làm theo, Phát Thanh Khủng Bố tạo ra sự xuất hiện của “hắn”, chính là muốn giết chết hết thính giả ở nơi này, “hắn” lại chỉ lựa chọn làm trọng thương bọn họ, nhưng không giết chết.


Vì thế, “hắn” dựa vào cái gì lại giết ông ta?


- Ngây thơ.


Người nhân bản nói ra hai chữ này.


Sau đó.


Đoàng…


Vào lúc này, đầu của người đàn ông đội mũ lưỡi trai nổ tung, óc bắn ra tung tóe, màu đỏ và trắng bắn vương vãi khắp một khu vực.


Nếu như nói đối với người khác, người nhân bản chỉ áp dụng thủ đoạn làm trọng thương, còn đối với người đàn ông đội mũ lưỡi trai, cảm xúc của người nhân bản thật đúng là không giống nhau, “hắn” trực tiếp giết chết người đàn ông đội mũ lưỡi trai, không chút lưu tình, không mảy may lưu lại một con đường sống nào.


Thật ra việc giết chết những thính giả ở nơi này mới chính là ý nghĩa cho sự tồn tại mà Phát Thanh Khủng Bố dành cho “hắn”, ý nghĩa của sự xuất hiện, điểm này, người nhân bản hiểu rất rõ ràng, nhưng bởi vì tính cách, cho dù thời gian tồn tại chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, “hắn” cũng không muốn bản thân mình trở thành con rối hoặc quân cờ trong tay kẻ khác, ngay cả khi người đó là Phát Thanh Khủng Bố đều không được.


Chẳng qua hiện tại người nhân bản giết chết người đàn ông đội mũ lưỡi trai, điều này cũng không phải là từ sự phục tùng đối với Phát Thanh Khủng Bố, mà chính là “hắn” cảm thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai vẫn nên chết là tốt nhất, bởi vì hắn nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai, hắn không cảm thấy thoải mái cho lắm.


Xin lỗi, ông làm tôi cảm thấy khó chịu.


Vì thế.


Ông vẫn nên chết đi.


Sau cùng, người nhân bản xuất hiện ở trước mặt người đàn ông đeo kính râm.


Người đàn ông đeo kính râm nuốt một ngụm nước bọt, anh ta không dám động, ánh mắt nhìn về phía Tô Bạch. Đây là đang cầu cứu, nhưng Tô Bạch không nói chuyện, không cầu tình, bởi vì có một số chuyện, Tô Bạch cảm thấy cần phải làm.


Lòng dạ đàn bà không phải là tác phong làm việc của Tô Bạch.


Dường như người nhân bản chờ đợi hai giây, đây chính là cho Tô Bạch cơ hội và thời gian lên tiếng, sau đó, “hắn” vươn tay ra, đâm vào đôi mắt của người đàn ông đeo kính râm, cứ như thế móc tròng mắt của người đàn ông đeo kính râm ra.


Người đàn ông đeo kính râm hét thảm một tiếng, ôm mắt ngồi xổm xuống, đau đớn lăn qua lăn lại.


Người nhân bản nhìn về phía Tô Bạch, mỉm cười.


- Cậu cho rằng tôi rất mạnh à?


Lúc nói ra những lời này, người nhân bản giang hai cánh tay của mình ra, giống như thay một bộ quần áo mới, bày ra cho bạn của mình nhìn.


Tô Bạch lắc đầu cười nói.


- Rất yếu.


Người nhân bản gật đầu:


- Đúng thế, quả thực rất yếu, nếu như bây giờ cậu có thể lớn mạnh hơn, đáng sợ hơn, hăng hái tranh giành hơn…


Người nhân bản có chút tiu nghỉu ngẩng đầu nhìn về phía mái nhà của tòa cao ốc:


- Tôi của một năm sau, hiện tại cũng không cần đi làm thiêu thân lao vào lửa rồi.


- Ôi chao.


- Biết rõ đánh không lại, vẫn còn phải đánh, đồng thời phải duy trì dáng vẻ mỉm cười.


- Thật tức giận.


Bay lên không trung, mang theo một loại khí thế một đi không trở lại.


Đúng là thiêu thân lao vào lửa.


Chính xác là thiêu thân lao vào lửa.


Bởi vì người nhân bản không biết Phát Thanh Khủng Bố ở nơi nào.


Có đôi khi, thống khổ nhất không phải là đối thủ của bạn rất cường đại, mà chính là bạn biết mình có đối thủ, nhưng lại không biết kẻ đó ở phương nào.


Hoặc là, nói một cách chính xác hơn, bạn biết kẻ đó ở ngay bên cạnh mình, kẻ đó đang nhìn bạn, theo dõi bạn, đang vui cười, đang giễu cợt, đang thích thú.


Nhưng bạn lại không tìm thấy, không chạm được, không nhìn thấy được.


Đây là một loại tra tấn, cũng là một loại thống khổ.


Người nhân bản đã nói, “hắn” trách hiện tại Tô Bạch quá yếu, nếu như bây giờ Tô Bạch mạnh mẽ hơn, đáng sợ hơn, lợi hại hơn một chút, hắn của một năm sau, theo lẽ thường, hắn sẽ trở nên càng cường đại hơn.


Ít nhất không đến mức ngay cả mép của Phát Thanh Khủng Bố cũng không sờ vào được.


Không tìm thấy Phát Thanh Khủng Bố, thật ra còn có phương pháp khác.


Đây là sân khấu do Phát Thanh Khủng Bố thiết lập nên, như vậy!


Vậy thì phá hỏng đi!


Chương 517

Bình Luận (0)
Comment