Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 516 - Chương 516 Lý Do

Chương 516

Lý Do


Câu đầu tiên mà người nhân bản nói với hắn lại là liên quan đến kiểu tóc.


Sở dĩ trước đó “hắn” đứng trong đài phun nước không nguyện ý đi ra, là bởi vì người nhân bản mặc trang phục giống với Tô Bạch lúc này như đúc, đồng thời “hắn”cũng để kiểu tóc như Tô Bạch hiện tại.


Đây chính là điều mà người nhân bản không muốn, hoặc là nói, “hắn” không thích.


Thời gian một năm, đủ cho tính tình của một người phát sinh biến hóa rất lớn, rõ ràng nhất và cũng là trực tiếp nhất, đó chính là sự dung hợp và nâng cao huyết thống sẽ ảnh hưởng đến tính cách của bản thân.


Huyết thống là một loại sinh thái, chắc chắn sẽ sinh ra ảnh hưởng với bản thể, đây là đôi bên ảnh hưởng, thúc đẩy.


Sau đó chính là hiệu ứng bươm bướm về mọi phương diện, dĩ nhiên cũng có sự thay đổi về phương diện thẩm mỹ, ví dụ như… Kiểu tóc.


Chẳng qua kiểu giải thích này khó tránh khỏi có chút khiến cho những người xung quanh không tài nào hiểu được, bởi vì nó quả thật rất gượng ép, gượng ép đến mức khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.


Điều này,


Xem như là lý do?


Chẳng qua Tô Bạch có thể hiểu được, thậm chí còn có thể đồng cảm như chính bản thân mình vậy, một năm sau của chính mình đương nhiên sẽ hy vọng có thể nhìn thấy được bản thân mình đang ở trong tư thái mà “hắn”cảm thấy tốt nhất, giống như trước đó Tô Bạch cảm thấy, cho dù để người nhân bản của hắn giết chết hết tất cả những người khác, sau đó chính bản thân hắn lại bị người nhân bản của chính mình giết chết, vẫn là một loại cảm giác thoải mái, đây là một loại không cần giải thích lý do, một loại khuynh hướng cảm xúc không giống nhau.


Lúc Phát Thanh Khủng Bố chế tạo ra người nhân bản, không chỉ căn cứ vào huyết thống và đủ loại cường hóa cũng như thủ đoạn của bản thể, thậm chí còn dung nhập cả tính cách, lấy trạng thái phát triển tâm tính của Tô Bạch mà nói, một năm sau bản thân hắn biến thành dạng này, quả thật không thể nào bình thường hơn được.


Đáng tiếc, ở đây cho dù là Trịnh Nguyệt, hay người đàn ông đội mũ lưỡi trai, hoặc là người đàn ông đeo kính râm và cô gái mặc áo lông đỏ, trên thực tế, bọn họ đều không có chân chính cùng Tô Bạch tiếp xúc và hiểu biết bao nhiêu. Nếu đổi lại thành đám người mập mạp và hòa thượng mà nói, đoán chừng khi bọn họ nhìn thấy người nhân bản của Tô Bạch một năm sau xuất hiện trước mắt mình, bọn họ nhất định sẽ không có loại suy nghĩ chắc chắn phải thế, giống như đám người người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang nghĩ.


Một người bệnh tâm thần, một năm sau bệnh tình sẽ chỉ nặng hơn, chỉ cần hắn không chết, tiền đề chỉ cần hắn không chết, như vậy thời gian một năm đủ cho hắn tiếp tục vui vẻ chạy băng băng trên con đường bệnh tâm thần này, có trời mới biết sẽ xuất hiện ra một lại tính cách quái vật không thể tưởng tượng nào?


Người nhân bản của Tô Bạch chỉ nói qua về chuyện kiểu tóc với hắn, sau đó xoay người, giống như “hắn” chỉ cần nói chuyện với Tô Bạch như thế là đủ rồi, có một số việc, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì cho dù là Tô Bạch hay là người nhân bản đều rất rõ ràng, một năm sau của chính mình này là do Phát Thanh Khủng Bố giả thiết ra đến, mà không phải chân chính một năm sau của chính mình.


Thời gian một năm, Tô Bạch có thể có càng nhiều thử nghiệm và lựa chọn hơn, có lẽ sẽ trở nên tồi tệ hơn, nhưng điều đó không phải là hắn không có khả năng trở nên tốt hơn.


Hai người đều hiểu rõ ràng tâm tính và tính cách của đối phương, gò bó theo khuôn khổ, từng chút từng chút đi theo bắt chước một khuôn mẫu là chuyện không thể nào, vì thế có một số lời vô nghĩa, quả thực không cần thiết phải nói, nói ra, ngược lại khiến cho đối phương cách xa thời gian một năm xem thường chính bản thân mình.


Đi đường, quan trọng nhất không phải là làm như thế nào để từng bước, từng bước tiếp tục đi xuống, mà là quyền lựa chọn phương hướng của chính mình, nếu như đường là do chính mình lựa chọn, như vậy ngay cả khi đi nhầm đường cũng không có gì hay để phải đáng tiếc và tiếc nuối.


Thân hình của người nhân bản xuất hiện ở bên người Trịnh Nguyệt, chân và tay của Trịnh Nguyệt vẫn còn đang bị đóng băng trên mặt đất, không cách nào động đậy được, khi người nhân bản lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt bà ta, trên mặt của bà ta lộ ra càng nhiều là sự xấu hổ và giận dữ.


Thật đáng thương cho bà ta, ngay mới vừa rồi, bà ta còn đang suy nghĩ xem, liệu đối phương có vì cảm thấy phía dưới của bà ta không đủ chặt mà không hài lòng, nhưng nào ngờ, đối phương căn bản không có dự định động vào bà ta. Đối với thân thể của bà ta, đối phương càng nhiều là một loại thái độ trêu đùa và chế giễu, căn bản không có một chút nào hứng thú và khẩu vị đi hưởng dụng.


Đối với một người phụ nữ có tuổi và có lòng tự trọng cao mà nói, so với việc giết chết bà ta, điều này còn vũ nhục hơn, gần như tương đương với việc ném nhân cách của bà ta xuống dưới vũng bùn, sau đó dùng sức giẫm đạp lên nhiều lần.


Người nhân bản nhìn vào mắt Trịnh Nguyệt, từ trong đó, “hắn” đọc được hận ý sâu sắc, thế nhưng hắn không quan tâm, hắn thật sự không quan tâm, sinh mệnh của hắn giống như một con thiêu thân, sự xuất hiện của hắn, quá trình hắn đi vào tầm mắt của mọi người, chẳng qua là một bước rực rỡ cuối cùng khi con thiêu thân lao vào lửa.


Giống như bản sao của người đàn ông đeo kính râm, ở một số phương diện lựa chọn và hạn chế, người nhân bản của Tô Bạch không có tính đặc thù gì, chỉ là “hắn” vẫn làm ra sự lựa chọn khác biệt với người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm. Đương nhiên sẽ tiếp nhận kết quả cuối cùng của sự lựa chọn này.


Không yêu cầu xa vời bất tử bất diệt, không vọng tưởng trường tồn, tôi cần gì phải để ý hận thù trong mắt bà?


Nếu như bà muốn hận, vậy hãy hận tôi của hiện tại đi. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bà phải có cái dũng khí này, sau khi bị tôi hủy đi tôn nghiêm, giày xéo lên dũng khí, bà còn có can đảm đến đem lửa giận của mình phát tiết lên người tôi của hiện tại không?


Dù sao khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ là thời gian một năm mà thôi.


Thời gian một năm rất ngắn.


Thật sự vô cùng ngắn.


Người nhân bản ngồi xổm xuống, đem móng tay của mình đâm vào vị trí cổ của Trịnh Nguyệt, vào lúc này, màu da trên người của Trịnh Nguyệt lập tức có màu đỏ đen, đây là triệu chứng trúng thi độc, độc tính không đến mức chết ngay tại chỗ, nhưng đủ để khiến cho sức mạnh của Trịnh Nguyệt bị tiêu hao bảy, tám phần. Thời gian và tinh lực còn lại của bà ta, ngoại trừ dùng để khống chế sự khuếch tán của độc tố đã không thể phân ra làm bất kỳ một chuyện gì khác nữa.


Ngay sau đó, người nhân bản lại xuất hiện ở trước mặt cô gái mặc áo lông đỏ.


Cô gái mặc áo lông đỏ giống như biết sẽ xảy ra chuyện gì, cô ta lộ ra rất bình tĩnh, thật sâu thở dài một hơi, sau đó nhắm chặt hai mắt lại, đồng thời nhỏ giọng nói:


- Cảm ơn anh đã khiến cho tôi nhìn ra được thiếu sót của mình, đồng thời cũng làm cho tôi biết, sau này mình nên đi con đường nào.


Cô gái có gương mặt rất ngọt ngào, ở bất kỳ một thời điểm nào đều có loại khí chất hơn người.


Chương 516

Bình Luận (0)
Comment