Chương 515
Quét Ngang, Quét Ngang, Quét Ngang!
Trịnh Nguyệt cắn chặt môi đến mức sắp chảy máu, bà ta vô thức muốn đứng lên, thế nhưng trong nháy mắt, hai tay, hai chân của bà ta thế mà bị đóng băng lại trên mặt đất, loại đóng băng này rất kiên cố, khiến cho bà ta không cách nào động đậy được, phi kiếm vừa mới được triệu hoán vùng lên, ngay lập tức đã bị đóng băng trên mặt đất, hoàn toàn ngăn cản sự liên hệ giữa bà ta và phi kiếm.
Trịnh Nguyệt cố gắng nghiêng đầu sang một bên khác, nhìn về phía cô gái mặc áo lông đỏ và người đàn ông đội mũ lưỡi trai, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi lên phía trước một bước, chủ động xuất thủ, quanh người ông ta lập tức lóe lên lôi điện.
Cô gái mặc áo lông đỏ bấm tay niệm pháp quyết, một luồng ánh sáng trắng từ nơi sâu xa được tiếp dẫn xuống dưới.
Bọn họ rất rõ ràng, ba người bọn họ chính là một thể thống nhất, lúc này không bo bo giữ mình.
Người đàn ông kính râm cũng đi lên phía trước, ánh sáng trong hai mắt anh ta lóe lên.
Còn Trịnh Nguyệt, sau khi phát ra tín hiệu cầu cứu, liền mang theo chán nản nhắm chặt hai mắt, bà ta biết, tất cả mọi người ở nơi này cộng lại đều không phải là đối thủ của người nhân bản, vì thế, bà ta đã làm tốt chuẩn bị cho loại chuyện kia. Thiết lập của Phát Thanh Khủng Bố, hẳn là sẽ không để cho tất cả mọi người ở đây đều bị giết chết, trong năm người, chắc chắn sẽ có mấy người còn có thể sống sót. Thậm chí trong lòng Trịnh Nguyệt còn đang nghĩ, nếu như đối phương muốn bà ta, mà chính mình lại biểu hiện tốt, liệu người nhân bản có thể tha cho bà ta, chẳng khác gì biến tướng thả cho bà ta qua ải, hoàn thành nhiệm vụ?
Bởi vì dựa theo tính cách mà người nhân bản thể hiện ra, “hắn” thật sự có khả năng làm như thế!
Năm nay Trịnh Nguyệt đã gần bốn mươi tuổi, bà ta không tính là già, hơn nữa sau khi trở thành thính giả, bà ta đã ly hôn sống một mình, dĩ nhiên cũng không có sinh hoạt tình dục gì. Lúc này, bà ta bỗng nhiên cảm giác được có chút may mắn, như thế, phía dưới của bà ta, có lẽ vẫn còn rất chặt?
Tô Bạch vẫn ung dung tìm một chiếc ghế để ngồi xuống, giống như căn bản không muốn gia nhập vào. Hiện tại ở trong tình cảnh này, chính mình lại đi chém giết với thể phục chế của bản thân, có chút quá phá hỏng loại mỹ cảm này.
Hơn nữa, Tô Bạch cũng không cho rằng sự gia nhập của hắn có thể thay đổi được tình hình gì, thêm một người là hắn cũng không nhiều, ít hơn một người là hắn cũng không thiếu, còn không bằng chính mình ngồi xem người nhân bản của bản thân giết chết từng người trong số bọn họ, sau cùng chờ đợi đến lượt mình bị giết.
Nếu đổi thành một tình huống khác, ngay cả khi phải đối mặt với kẻ thù cường đại đến đâu, ví dụ như huyết thi, cho dù Tô Bạch biết thực lực của mình không đủ, nhưng dũng khí và thái độ cá chết lưới rách thì vẫn có, thế nhưng bởi vì thứ mà hắn phải đối mặt chính là bản thân mình của một năm sau, hắn bỗng nhiên không nhấc lên nổi loại sức mạnh kia.
Người nhân bản xé rách chân váy của Trịnh Nguyệt, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ngón tay nhẹ nhàng nâng quần lót của Trịnh Nguyệt lên, sau đó nhẹ nhàng búng một cái, mảnh vải mỏng manh hoàn toàn rách tơi tả.
Ngay sau đó, “hắn” đứng lên, nhìn cũng không nhìn vào cửa động gần như đã rộng mở của Trịnh Nguyệt, giống như đối với cơ thể này, hắn không có chút hứng thú nào, trước đó, thật sự chỉ vì chơi đùa, tất cả mọi thứ, chỉ có thứ mà “hắn” muốn làm, không nhất định phải có mục đích hay công danh lợi lộc gì.
Điểm này Tô Bạch không ngạc nhiên gì. Trên thực tế hắn rất rõ ràng, đối với phương diện kia, bản thân hắn có yêu cầu rất cao, trừ khi là trong bầu không khí cao trào, đồng thời đối phương có thể khiến cho hắn cảm thấy tâm trạng vui sướng, những lúc còn lại, Tô Bạch sẽ không nguyện ý dễ dàng, tùy tiện phát sinh quan hệ với một người phụ nữ.
Rất nhiều người bình thường khi nghĩ đến cuộc sống của mấy thiếu gia nhà giàu, trong đầu luôn nghĩ đến mỹ thực, champagne và đủ loại mỹ nữ muôn hình muôn vẻ, loại ý nghĩ này giống như người nông dân cổ đại luôn cho rằng, mỗi ngày hoàng đế có thể vui vẻ ăn mười cái bánh tiêu và mười bánh bao thịt. Càng là thứ dễ dàng có được, thật ra càng không quý trọng, đồng thời càng có thể nhanh chóng chơi chán. Có lẽ, một số thiếu gia nhà giàu thường yêu thích hành vi phóng túng, luôn hướng đến lối sống thối nát, dâm dục. Nhưng bao gồm Tô Bạch, có không ít thiếu gia chân chính mà Tô Bạch đã từng tiếp xúc qua, thái độ của bọn họ đối với phụ nữ, thật ra rất đơn giản, bởi vì bọn họ không cần tốn thời gian để đi liều mạng phấn đấu nỗ lực vì tiền, vì mưu sinh, mà trên thực tế những việc này hoàn toàn chiếm lấy phần lớn thời gian của người bình thường, vì thế bọn họ có rất nhiều hứng thú và yêu thích thuộc về chính mình, hoặc nói là… Đam mê.
Tình dục không phải là một sự theo đuổi tuyệt đối trong cuộc sống của con người, nếu như tất cả những người thành công đều đâm đầu vào phụ nữ, trên thế giới này sẽ không có những tác phẩm nghệ thuật như thế, càng sẽ không có nhiều nhân vật và sự kiện vĩ đại.
Người đàn ông đeo kính râm bắn ra tia sáng đầu tiên, nhằm thẳng về phía người nhân bản, thế nhưng, người nhân bản chỉ hơi hé miệng, một luồng sáng chui vào vào miệng người nhân bản, “hắn” nhẹ nhàng nhai, nhấm nuốt, hơi nhíu mày, giống như rất không hài lòng với mùi vị này.
Ngay sau đó, thân hình của người nhân bản lại biến mất ở ngay tại chỗ, xuất hiện ở trước mặt của người đàn ông đội mũ lưỡi trai. Bánh đà của người đàn ông đội mũ lưỡi trai chui vào phía sau lưng của ông ta, để lộ ra một nửa, huyết nhục nứt ra, đây là một loại phương thức kích thích tiềm năng và lực lượng của mình, lúc này, lôi điện chi lực trên người đàn ông đội mũ lưỡi trai rất nồng đậm, gần như có thể hóa thành nước nhỏ xuống.
Thế nhưng trên người nhân bản chỉ lưu chuyển ra một tầng ánh sáng vàng óng, khi nắm đấm của người đàn ông đội mũ lưỡi trai đánh đến, người nhân bản chỉ dùng một chỉ dùng một ngón tay của mình để tiếp xúc với nắm đấm của đối phương.
Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp, giống như là tiếng súng vang lên.
Trong nháy mắt, toàn thân cao thấp của người đàn ông đội mũ lưỡi trai không còn sót lại một chút lôi điện nào, cả người ông ta giống như một con diều đứt dây, rơi xuống mặt đất.
Tô Bạch đang ngồi ở một bên, lập tức trợn trừng mắt.
Phá ma!
Đây là năng lực thuộc về địa ngục hỏa shotgun!
Người nhân bản không thể lấy vũ khí bản mệnh ra để dùng, nhưng Tô Bạch vẫn có thể xem hiểu, vũ khí mà người nhân bản của hắn dung hợp chính là địa ngục hỏa Shotgun!
Kết giới của cô gái mặc áo lông đỏ lại một lần nữa xuất hiện, lần này cô ta xếp ba kết giới vào nhau, ý đồ vây khốn người nhân bản.
Thế nhưng người nhân bản của Tô Bạch chỉ vươn tay ra, năm ngón tay không ngừng cử động, giống như đang đánh đàn dương cầm vậy, từng chút một, từng đường kim mũi chỉ, không ngừng tính toán, giống như cô gái mặc áo lông đỏ đang dệt lưới, còn người nhân bản của Tô Bạch thì lại cắt chỉ, gần như không đến mười giây, ba kết giới kia hoàn toàn bị giải trừ, không mang theo một chút khói lửa nào.
Đây là tinh thần lực có được sau khi cắn nuốt não hoa kia, Tô Bạch hơi siết chặt tay lại, vì sao bản thân mình lại chưa khai phát ra.
Cô gái mặc áo lông đỏ sững sờ ngay tại chỗ.
Người nhân bản của Tô Bạch không giết người, thân hình hắn chỉ lơ lửng ở đó, sau đấy chậm rãi đi đến trước mặt Tô Bạch.
Tô Bạch đứng lên, nhìn người nhân bản của mình đến gần.
- Biết vì sao tôi lại nhắm mắt lâu như thế không?
Giọng nói của người nhân bản giống hệt Tô Bạch.
- Bản thân tôi còn không đoán ra được chính mình đang suy nghĩ gì, càng đừng nói đến chính mình của một năm sau.
Tô Bạch trả lời.
Người nhân bản chậm rãi,
Lần đầu tiên,
Mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt yêu dị đến cực điểm, mắt trái màu đỏ, mắt phải màu đen, mang theo một loại mị lực khiến cho người ta hít thở không thông.
- Bởi vì khi tôi được chế tạo ra, là hoàn toàn bắt chước theo hình dạng của cậu.
- Thế nhưng, tôi rất không thích kiểu tóc của chính mình ở thời điểm hiện tại.
Người nhân bản vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tóc mái của Tô Bạch.
- Sau khi trở về, đổi kiểu tóc đi.
Tô Bạch gật đầu, nghiêm túc nói.
- Được!