Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 514 - Chương 514 Hoàn Toàn Trêu Đùa

Chương 514

Hoàn Toàn Trêu Đùa


Bánh đà hóa thành mười đạo hư ảnh, trên mỗi một bánh đà đều mang theo Lôi Điện Chi Lực rất mạnh, hiển nhiên, lần này người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã lấy ra lá bài tẩy của mình. Hiện tại trạng thái công kích của bánh đà rất mạnh, hơn nữa bởi vì Lôi Điện Chi Lực là khắc tinh của tất cả hơi thở âm tà, ông ta cũng không muốn bánh đà của mình dễ dàng bị đối phương cầm chắc, tuy lần kia, phần lớn nguyên do là vì ông ta đã quá chủ quan.


Đối mặt với thế tấn công của ba cường giả đã dung hợp vũ khí bản mệnh, người nhân bản của Tô Bạch vẫn không nhúc nhích gì, “hắn” vẫn nhắm chặt hai mắt, giống như hắn đã làm tốt chuẩn bị lại một lần nữa bị nghiền nát thành thịt vụn, thế nhưng rất hiển nhiên, lần này nếu như hắn lại một lần nữa bị nghiền thành thịt nát, ba người kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho người nhân bản như vậy.


Phi kiếm mang theo phù văn trực tiếp đâm thẳng về phía mi tâm của người nhân bản, chính vào ngay lúc mũi kiếm sắp chạm vào da thịt của người nhân bản thì một tầng băng sương bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đông kết lại toàn bộ phi kiếm.


Người nhân bản cử động, “hắn” vươn tay ra, nắm lấy tấm phù văn do linh khí ngưng tụ thành. Ngay sau đó, hắn sải bước, chủ động đi lên phía trước.


Roi da bao phủ xuống, vào lúc này chiếc lồng giam thánh khiết kia giống như trở thành địa ngục của Vampire, dù sao loại hơi thở này cũng có chút tương tự với hơi thở của Thượng Đế, chuyên khắc chế Vampire.


Chỉ là, phía sau người nhân bản bỗng nhiên xuất hiện một bóng mờ, cái bóng mờ này bị trói trên thập tự giá, quanh người là lửa cháy rừng rực thiêu đốt mọi thứ, mang theo một loại cuồng loạn và điên cuồng.


Từ xa, khi Tô Bạch nhìn thấy bóng mờ kia, hắn liền hiểu rõ đây là cái gì, đây là hình ảnh bên trong trí nhớ của một giọt tinh huyết Vampire.


Bóng mờ ngẩng đầu lên, lẳng lặng không một tiếng động phát ra tiếng gầm thét đối với chiếc lồng giam từ phía trên rơi xuống, trong đó còn mang theo sự miệt thị sâu sắc.


Răng rắc… Răng rắc.


Chiếc lồng giam bắt đầu vỡ vụn, không đúng, là trực tiếp sụp đổ.


Cô gái mặc áo lông đỏ phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã trên mặt đất.


Bánh đà của người đàn ông đội mũ lưỡi trai mang theo lưỡi cắt kim loại hướng về phía người nhân bản, dường như không gian xung quanh cũng cảm nhận được mức độ sắc bén đáng sợ này.


Thế nhưng, vào lúc này, cơ thể của người nhân bản lại biến mất không thấy đâu nữa, một mảnh huyết vụ còn sót lại tại chỗ, chậm rãi trở nên mờ dần, nhiều bánh đà như vậy, cứ như thế trực tiếp cắt, chém vào không khí.


Trong nháy mắt, người nhân bản xuất hiện ở sau lưng Trịnh Nguyệt.


Cả người Trịnh Nguyệt bỗng nhiên run lên.


Bà ta cảm giác được phía sau lưng của mình gần như kề sát với hơi thở nguy hiểm. Trong lúc nhất thời, bà ta có chút cảm giác chân tay luống cuống, cảnh ngộ mà người đàn ông đội mũ lưỡi trai vừa mới trải qua vẫn còn rất rõ trong đầu của bà ta, bà ta rất sợ hãi chính mình sẽ trở thành người tiếp theo.


Bởi vì rõ ràng đối phương đang đùa giỡn ba người.


Hoàn toàn đùa bỡn!


Lạch cạch!


Trịnh Nguyệt nhìn thấy một bàn tay từ phía sau vươn ra, nắm lấy phần ngực cao vút của bà ta, đồng thời còn nâng lên hạ xuống một chút.


Người kia vẫn còn nhắm hai mắt, nhưng vào lúc này, người kia lại lộ ra nụ cười tà mị.


- Quả nhiên,


- Lớn tuổi,


- Có chút rủ xuống rồi…


Có chút, rủ xuống rồi ư?


Trịnh Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, giống như có chút không dám tin tưởng, đối phương dễ dàng liên tiếp phá vỡ sự trói buộc của ba người bọn họ, gần như là lấy một trạng thái nghiền ép.


Mục đích chỉ vì đứng sau lưng bà ta, đưa tay ước chừng ngực của bà ta, sau đó nói với bà ta rằng, ngực của bà ta có chút rủ xuống rồi ư?


Cái quái gì đang diễn ra vậy?


Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Trịnh Nguyệt rất loạn, thật sự vô cùng rối loạn, bà ta quên mất cả phản kháng, quên mất nói chuyện, quên đi mọi thứ. Đương nhiên, trong lòng của bà ta cũng rất rõ ràng, phản kháng, thật ra rất vô ích, thậm chí lý trí còn nói cho bà ta biết, không phản kháng thì bà ta còn có thể sống được lâu hơn.


Ở trong thế giới chuyện xưa, những thính giả nữ thường rất đáng thương, có đôi khi, bọn họ vì mạng sống của mình không thể không bán đi thân thể, để giành lấy niềm vui thích và sự quan tâm của những thính giả nam cường đại. Trên thực tế, Trịnh Nguyệt đã sớm thoát khỏi cấp bậc kia, nhưng đạo lý này, bà ta vẫn luôn hiểu, chẳng qua điều đó không có nghĩa là bản thân bà ta đã từng phải trải qua loại chuyện tương tự, nhưng ít nhất là nghe nói hoặc thậm chí là nhìn thấy.


Vì mạng sống còn có gì không thể vứt bỏ?


Dù sao, cho dù là xử nữ hiến thân trong thế giới chuyện xưa, sau khi rời khỏi thế giới chuyện xưa, tấm màng kia vẫn có thể được khôi phục lại như cũ, không phải ư? Thật ra đối với cơ thể mình mà nói, không có ảnh hưởng gì.


Đương nhiên, bởi vì trong quần thể thính giả có rất nhiều người với tính cách cực đoan, vì thế có không ít thính giả thích chơi gay, một số thính giả nam thanh tú trắng nõn cũng không ngoại lệ, thậm chí có đôi khi biết mình đi vào thế giới chuyện xưa với một thính giả nam cường đại nào đó, còn quên đi tất cả các tôn nghiêm và nhân cách đi chủ động phục vụ người kia.


Ở trong thế giới chuyện xưa, quần thể thính giả vốn được xem như là cực đoan và biến thái, trong này ngoại trừ dơ bẩn thì vẫn là dơ bẩn.


Cô gái mặc áo lông đỏ lau đi máu tươi trên khóe miệng, lẳng lặng nhìn người đàn ông đứng ở phía sau lưng Trịnh Nguyệt, sau đó mang theo vẻ không dám tin nhìn về phía Tô Bạch đứng ở cách đó không xa.


Cô ta thật sự khó có thể tin tưởng được, một năm sau, Tô Bạch thế mà có thể mạnh đến mức độ này, gần như có thể nghiền ép bọn họ trong nháy mắt. Ba người bọn họ liên thủ nhau, thậm chí ngay cả tư cách làm cho đối phương mở mắt ra nhìn thẳng, bọn họ cũng không có.


Đúng thế, người nhân bản vẫn luôn nhắm mắt.


Lúc này đây, cuối cùng cô gái mặc áo lông đỏ cũng hiểu rõ vì sao trước đó người nhân bản vẫn luôn nhắm hai mắt, đứng ở trong đài phun nước không đi ra ngoài, vừa đứng im lại không mở mắt, giống như mọi chuyện xung quanh đều không có liên quan gì đến “hắn”.


Bởi vì,


Bởi vì,


Bởi vì tất cả mọi người ở đây đều không đáng giá để “hắn” chú ý đến, cấp độ thực lực của hắn đã đạt đến mức độ này, đâu cần phải nghiêm túc chơi một loại trò chơi ngây thơ với mấy người ở chỗ này?


Càng đừng nói đến việc… Cần phải liên thủ với một người nhân bản khác để xuất chiêu, đây quả thực… Chính là một sự vũ nhục đối với “hắn”!


Đúng thế, là vũ nhục!


Trong năm người ở đây, vì cái gì lại cố tình lựa chọn người nhân bản là hắn!


Vì sao!


Vì sao!


Người nhân bản nhẹ nhàng đẩy Trịnh Nguyệt, thân là cường giả đã dung hợp vũ khí bản mệnh, lúc này Trịnh Nguyệt thế mà lại giống như một cô gái yếu đuối, ngã rầm trên mặt đất, bà ta cắn chặt môi, vào lúc này lộ ra rất bất lực, bởi vì bà ta cảm nhận được, chân váy của mình bị xé ra một cách thô bạo.


Ở chỗ này,


Ở ngay trước mặt mọi người,


Muốn làm loại chuyện kia với bà ta?


Chương 514

Bình Luận (0)
Comment