Chương 513
Tạm Thời Gác Lại Ân Oán
Vào lúc này, người đàn ông đội mũ lưỡi trai cũng thể hiện ra một loại bản tính kiêu hùng, ông ta gầm lên một tiếng, bánh đà lập tức huyết quang đại thịnh, nhưng không chủ động phát động thế công về phía người nhân bản, mà chính là quay xung quanh bên cạnh ông ta, ngay lập tức, thân hình của ông ta không ngừng lùi lại về sau.
Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ đều có tính toán của mình, chủ động thu hẹp lại khoảng cách với người đàn ông đội mũ lưỡi trai.
Trong suốt toàn bộ quá trình này, người nhân bản vẫn không hề cử động, giống như ngoại trừ hình tượng và hành động lúc trước, “hắn” không khác gì lúc còn đang đứng bên trong đài phun nước.
Một mái tóc dài phiêu dật trong gió, không giống với loại hình tóc dài đầu xù thấp kém và lố bịch kia, trái lại nó thể hiện ra một loại kiêu ngạo và điên cuồng, mỗi một sợi tóc đều không gió mà bay, dường như nó có thể nắm bắt được tất cả hơi thở xung quanh mình, khiến cho ánh mắt của người ta không kìm hãm được mà rơi vào trong đó.
Đồng thời, giữa hai chân và mặt đất cách nhau khoảng hai mét, mũi chân hơi hướng xuống phía dưới, lại tạo thành một loại tĩnh mịch.
Cổ áo hơi rộng mở, chiếc áo khoác màu đen, không mang theo khí tức pháp khí nào, nhưng lại có gì đó tà mị.
Người dựa vào quần áo, nhưng đồng thời, quần áo cũng cần phải dựa vào người mặc để làm nổi bật, có một số người, bằng vào mị lực của chính mình hoàn toàn có thể đem một bộ quần áo không đáng chú ý mặc ra hương vị và cảm giác chân chính.
Cảnh tượng lúc này khiến cho người ta mơ hồ cảm thấy ngột ngạt và đè nén, giống như một con hổ dữ đang ngủ say, nhưng uy thế và hơi thở nguy hiểm kia đã được để lộ ra, răn đe những loài thú khác.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đưa một tay ra đặt lên vị trí đũng quần của mình, lúc này cảm giác nhói đau mới truyền đến, ông ta không đi đến nhặt lại túi con cháu đang rơi trên mặt đất về. Đối với thính giả ở cấp bậc như ông ta mà nói, tâm tính đã sớm đạt đến một mức độ đáng sợ, ông ta biết rõ ràng, cho dù bây giờ chính mình biến thành thái giám, nhưng chỉ cần vượt qua được thế giới chuyện xưa lần này, Phát Thanh Khủng Bố sẽ giúp ông ta khôi phục lại thân thể, ông ta sẽ trở lại thành một người đàn ông chân chính.
Nhưng loại cảm giác đau đớn và xấu hổ này vẫn khiến cho thể xác và tinh thần của ông ta bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định, thậm chí có thể nói đó là một loại tra tấn. Thật ra người nhân bản khuyết thiếu IQ, đó chỉ là một đạo cụ thuộc về Phát Thanh Khủng Bố, trên cơ bản tương đương với một cỗ máy giết chóc, suy đoán này đã được chứng thực ở trên người bản sao của người đàn ông đeo kính râm trước đó, ngay từ mới bắt đầu, người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm đã chủ động đi ra ác chiến với ba người, không lùi lại, cũng không có ý tránh né, rất kiên cường, rất dứt khoát, ngay thẳng, không có tâm tư khác.
Nhưng hiện tại người nhân bản này, rốt cuộc là có ý gì?
Trước đó, khi người bạn nhân bản đồng hành của mình ở phía trước chém giết, ác chiến, thậm chí là lúc chủ động lùi về sau tìm kiếm sự giúp đỡ, “hắn” vẫn nhắm chặt hai mắt đứng ở đó không nhúc nhích, nhưng vừa rồi, bỗng nhiên, trong nháy mắt lại dùng một loại tốc độ nhanh đến mức khó có thể tin tưởng được, cắt lấy túi trứng của một cường giả đã dung hợp vũ khí bản mệnh.
Hiện tại, đối với người nhân bản của Tô Bạch, ba người Trịnh Nguyệt thật đúng là không có một chút đầu mối nào, thậm chí còn có chút không hiểu được.
Loại cảm giác này, thật ra rất giống với trước đó bọn họ hoàn toàn không hiểu vì sao Tô Bạch nói trở mặt là trở mặt, liều mạng đồng quy vu tận với người đàn ông đội mũ lưỡi trai, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết và lợi ích của chính mình, đồng thời cũng không quan tâm đến cái gọi là cục diện cuối cùng sẽ như thế nào.
Lúc này, người đàn ông đeo kính râm đứng ở bên cạnh Tô Bạch, vươn tay đỡ Tô Bạch đứng lên. Hiện tại, trong lòng anh ta cũng không thể nói rõ là tư vị gì, thế nhưng vẫn mang theo một chút chờ mong nhỏ, nhỏ giọng nói.
- Vừa rồi hành động đó của anh ta, xem như là cứu anh à?
Tô Bạch lắc đầu: - Tôi không rõ, nhưng đoán chừng không có khả năng đó.
Đối với bản thể, người nhân bản nhất định có hận ý rất lớn, theo những gì Tô Bạch lý giải, có lẽ người nhân bản cảm thấy chỉ có “hắn” mới có thể giết chết chính bản thể của mình, những người khác không xứng.
Người đàn ông đeo kính râm có chút thất vọng lắc đầu, quả thật Phát Thanh Khủng Bố sẽ không có khả năng phạm vào loại sai lầm này, đồng thời nó cũng sẽ không tạo ra một người nhân bản vừa có tình cảm lại chung chí hướng với bản thể, tướng ăn này quá khó coi.
Trịnh Nguyệt nhìn về phía Tô Bạch, bờ môi khẽ giật giật, đây là truyền âm bằng phương pháp cách không, lúc này trong tai Tô Bạch xuất hiện giọng nói của Trịnh Nguyệt.
- Cậu cho rằng người nhân bản sẽ không giết cậu ư?
Tô Bạch lắc đầu: - Tôi không tin.
- Vậy tạm thời gác lại ân oán của cậu và ông ta đi, chờ sau khi giải quyết xong người nhân bản này, hai người lại tiếp tục, tôi có thể đưa ra lời hứa hẹn, chuyện của hai người, hai người tự giải quyết với nhau, tôi và cô ta sẽ không đi nhúng tay vào, thật ra tôi cũng muốn xem hai người chó cắn chó.
Hiển nhiên bởi vì áp lực do người nhân bản của Tô Bạch mang đến, khiến cho tâm thái của Trịnh Nguyệt đã bắt đầu hướng tới cẩn thận và vững vàng.
Tô Bạch bỗng nhiên cười, sau đó gật đầu, nói: - Được.
Thật ra có một câu Tô Bạch không nói, nếu như người nhân bản của hắn có thể giải quyết sạch sẽ ba người kia, sau đó lại giải quyết hắn, hắn vẫn cảm thấy rất sảng khoái.
Trong lòng bàn tay của cô gái mặc áo lông đỏ xuất hiện một vòng sáng màu hồng phấn, trên mặt mang theo vẻ lạnh nhạt và chán ghét, cô ta vung tay lên, ánh sáng màu hồng kia chui vào trong vị trí đũng quần của người đàn ông đội mũ lưỡi trai, người đàn ông đội mũ lưỡi trai lập tức cảm thấy vị trí vết thương ở thân dưới của ông ta đã kết vảy, không còn đau đớn nữa, thế nhưng loại cảm giác để cho nữ đồng bạn chữa trị cho vết thương ở vị trí kia lại khiến cho người đàn ông đội mũ lưỡi trai càng thêm xấu hổ và giận dữ hơn một phần.
- Trạng thái Vampire của cậu ta có chút đáng sợ, hơn nữa hình như không chỉ đơn thuần là năng lực khôi phục của Vampire mà còn có có hương vị khác trong đó.
Lúc này, Trịnh Nguyệt đem phi kiếm dựng thẳng ở trước mặt mình, bắt đầu cách không vẽ bùa:
- Hơi thở bất tử bất diệt là đặc thù của cương thi, cậu ta đã đem hơi thở bất tử bất diệt của cương thi và năng lực tự phục hồi của Vampire hòa thành một thể, vì thế đạt được một loại biểu hiện cực đoan về năng lực tự mình phục hồi, tôi có thể phụ trách ngăn chặn hơi thở cương thi của cậu ta.
Chiếc roi da của cô gái mặc áo lông đỏ mở ra, một sợi tơ vàng sáng long lanh xuất hiện: - Tôi đến kiềm chế hơi thở Vampire của anh ta.
Ngay sau đó, Trịnh Nguyệt khẽ quát lên một tiếng, phi kiếm mang theo phù văn lấy một tốc độ rất nhanh xông về phía người nhân bản của Tô Bạch, đồng thời, chiếc roi da của cô gái mặc áo lông đỏ phát ra kim quang, ngưng tụ ra một lồng giam mang theo hơi thở thánh khiết, rõ ràng chiếc roi da của cô ta chính là một pháp khí âm tà, nhưng cô ta lại có thể thôi phát ra ánh sáng thánh khiết, rất hiển nhiên, cô ta cũng có thủ đoạn độc đáo riêng của chính mình.