Chương 512
Cắt Trứng, Cắt Trứng
Vào lúc này, anh ta không trực tiếp bỏ đá xuống giếng, ở phía sau lưng Tô Bạch phóng ra luồng ánh sáng gì đó, thật ra đã xem như là đủ thành ý, dù sao quan hệ giữa thính giả với nhau, bạn không thể yêu cầu quá xa vời, không đâm một nhát dao sau lưng bạn đã xem như là một loại “chân ái” rồi.
Dĩ nhiên Tô Bạch cũng nhìn thấy động tác của Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ, đương nhiên hắn cũng biết rõ ràng một mình đối đầu với ba người này sẽ là kết cục gì, thế nhưng Tô Bạch không quan tâm, hắn thật sự không quan tâm, giống như một người bình thường bị người ta ở ngay trước mặt làm trò giẫm lên ảnh chụp của mình, nổi giận, đó là điều đương nhiên.
Thế nhưng, vào lúc này.
Một tiếng vang thanh thúy bỗng nhiên truyền đến.
Theo sau đó, một loại hơi thở lạnh lẽo âm Âu Mỹđến cực điểm khiến cho tất cả linh hồn của mọi người đang có mặt ở đây đều không kiềm chế được, vô thức run rẩy.
Vào lúc này, đống thịt nát kia bắt đầu lúc nhúc, những huyết nhục bị bắn tung tóe ra xung quanh cũng bắt đầu không ngừng chủ động tập hợp lại, dường như mỗi một phần huyết nhục đều mang theo trí tuệ và tính tự chủ rất lớn.
- Cậu ta không chết!
Lúc này Trịnh Nguyệt quát lên một tiếng, vốn dĩ phi kiếm trong tay bà ta chuẩn bị hướng về phía Tô Bạch, lúc này lại chuyển hướng, xông thẳng về phía đống thịt nát kia.
- Hỏa vũ!
Trên phi kiếm của Trịnh Nguyệt có điêu khắc một Kim Ô, vào lúc này, Kim Ô giống như sống lại, trên dưới phi kiếm xuất hiện ngọn lửa, theo phi kiếm cùng nhau đâm vào bên trong đống thịt nát.
Ầm!
Tia lửa bắn ra tung tóe, ở giữa loáng thoáng truyền đến những tiếng vang rền, vào lúc này, dường như tất cả huyết nhục đều bị nhóm lửa, bắt đầu cháy rừng rực.
Lúc này cô gái mặc áo lông đỏ cũng đi đến bên người Trịnh Nguyệt, hiện tại lực chú ý của hai người bọn họ đã hoàn toàn từ trên người Tô Bạch chuyển sang thể phục chế của hắn.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cũng nhìn về phía bên đó, ông ta vô thức vung tay lên, ý đồ triệu hoán bánh đà quay về, thế nhưng Tô Bạch càng tàn nhẫn hơn, hai tay của hắn giữ lấy bánh đà, tình nguyện nhìn huyết nhục của mình bắn ra tung tóe, cũng không có một chút dấu hiệu buông lỏng nào.
- Cho cậu mặt mũi còn không biết xấu hổ!
Lúc này, người đàn ông đội mũ lưỡi trai nổi giận, trực tiếp lao về phía Tô Bạch.
Bên trong ngọn lửa, huyết nhục không bị đốt cháy khét, cũng không thay đổi, vẫn tiếp tục chậm rãi ngọ nguậy, giống như căn bản không có chút biến hóa nào, ngược lại là Trịnh Nguyệt, sắc mặt của bà ta bỗng nhiên thay đổi, khóe miệng tràn ra máu tươi, đồng thời hai tay kháp ấn, đem phi kiếm thu hồi lại, ở vị trí đầu của phi kiếm nhiễm một lớp màu đen, vũ khí bản mệnh bị hao tổn, dĩ nhiên sẽ dẫn đến bản thân Trịnh Nguyệt cũng bị liên lụy.
Cô gái mặc áo lông đỏ nhìn thấy thế cũng không do dự nữa, roi da trải dài ra ngoài, hóa thành một vòng tròn màu hồng phấn, phía trên đó có từng chuỗi xương khô, nhìn rất dữ tợn.
Thế nhưng cô gái mặc áo lông đỏ bỗng nhiên kêu lên một tiếng, thời gian cô ta bố trí kết giới đã rất ngắn, thế nhưng chính trong nháy mắt này, những huyết nhục kia giống như bỗng nhiên bốc hơi mất, không thấy bóng dáng đâu.
Không thấy?
- Vũ khí bản mệnh cùng tôi tâm linh tương thông, cậu dùng loại phương pháp dốc hết vốn liếng này muốn cướp bánh đà của tôi là điều không thể nào, thôi quên đi, tôi cũng không nói nhiều lời vô nghĩa với cậu nữa, nếu cậu đã vội vã đi đầu thai, tôi liền tiễn cậu lên đường vậy.
Xung quanh người đàn ông đội mũ lưỡi trai có một tia chớp lóe lên, phát ra những tiếng sấm sét vang dội.
Vị trí hai tay của Tô Bạch đã gần như hoàn toàn là xương trắng, bánh đà vẫn đang không ngừng xoay tròn, cắt, chém. Vào lúc này, hai mắt của Tô Bạch trở nên đỏ ngầu như máu, đó là vẻ điên cuồng, đó là màu của tùy ý làm liều, màu sắc hoàn toàn tâm thần!
Tô Bạch không cảm thấy đau xót, cũng không cảm thấy đau đớn, càng sẽ không bởi vì giờ chết của mình đang đến gần mà có cái gọi là ai oán bi thương gì đó, giờ phút này, thật ra hắn rất bình tĩnh, dường như là từ một cực đoan này đi đến một cực đoan khác.
Ầm!
Một tiếng vang giòn truyền ra, cả người Tô Bạch bị quét ngang ra ngoài, bánh đà trôi nổi giữa không trung.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai bỗng nhiên sửng sốt, bởi vì đây không phải sức mạnh của ông ta, ông ta còn chưa có đến gần cơ thể của Tô Bạch đâu.
Một bàn tay trắng nõn lấy một tư thái rất ưu nhã giữ lấy bánh đà.
Vào lúc này, bánh đà dừng lại chuyển động, phía trên cũng bị ngưng kết một tầng băng sương, giống như bị đóng băng vậy.
Ngay sau đó, người đàn ông đội mũ lưỡi trai chỉ cảm thấy có một cơn gió lướt qua bên người mình.
Bánh đà cũng trở về bên cạnh ông ta, chỉ là, bánh đà nhẹ nhàng xẹt qua vị trí đũng quần của người đàn ông đội mũ lưỡi trai.
Đồng thời, đúng lúc đi qua vị trí đũng quần của ông ta,
Đóng băng được giải trừ.
Xoẹt…
Hai quả trứng chứa đầy con cháu, đúng lúc bị cắt xuống.
Lúc rơi trên mặt đất.
Phát ra tiếng vang rất hữu lực.
Bịch bịch…
Trước đó Tô Bạch bị một luồng sức mạnh bỗng nhiên đánh úp, khiến hắn bị đánh bay ra ngoài, đụng hỏng một chiếc ghế dựa của quán cafe, chẳng qua cũng không có gì trở ngại, dù sao từ mức độ đặc tính nhất định của Tô Bạch mà nói, chính là da dày thịt béo.
Chẳng qua, lúc ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng kia vẫn khiến cho Tô Bạch ngây ngẩn cả người, hai túi trứng mang theo con cháu cô đơn rơi trên mặt đất, chói mắt như thế, chủ nhân của túi con cháu kia vẫn còn đang đứng nguyên tại vị trí cũ, dường như còn chưa thể tin được những gì vừa mới phát sinh.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai biết rất rõ vũ khí bản mệnh bánh đà của mình có bao nhiêu sắc bén, lại thêm lực đóng băng bên trên bánh đà vẫn còn chưa hoàn toàn tiêu tán, chẳng khác gì mang đến hiệu quả gây tê, điều này khiến cho đến tận bây giờ, người đàn ông đội mũ lưỡi trai còn chưa cảm nhận được một chút đau đớn nào ở vị trí đũng quần của mình.
Vào lúc này, Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ cũng đem lực chú ý từ đống thịt nát kia chuyển dời đến bên này, dĩ nhiên hai người bọn họ cũng đã nhìn thấy thứ đồ tượng trưng cho “sự sống” kia, chẳng qua bọn họ còn không đến mức giống như mấy thiếu nữ ở trong thế giới hiện thực làm ra vẻ gì đó, chỉ là ở sâu trong mắt hai người vẫn vì cảnh tượng này mà chấn động.
Thử nghĩ mà xem, ở trong nháy mắt cắt đi thứ đó của một cường giả đã dung hợp vũ khí bản mệnh, đây là tốc độ đáng sợ và tính nghiền ép về lực lượng lớn đến mức nào?
Một mái tóc dài phiêu dật trong gió, “hắn” vẫn nhắm hai mắt lại như trước, giữa hai đầu lông mày mang theo hơi thở tà mị và tư thái hai chân lơ lửng, im lặng không một tiếng động nào, nhưng lại càng khiến cho người ta chấn động hơn cả vạn tiếng trống vang dội.
“Hắn”,
Vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ.
“Hắn”,
Vẫn giống như cũ, không coi ai ra gì.
Thế nhưng, giờ phút này.
Tất cả mọi người ở đây sẽ không còn ai ngu ngốc cho rằng người nhân bản trước mắt này là một kẻ đã chết, nếu không, ai có thể giải thích được, vì sao món đồ chơi nối dõi tông đường của người đàn ông đội mũ lưỡi trai, lại nói lời chào tạm biệt với ông ta?