Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 511 - Chương 511 Thật Đúng Là Chết Rồi

Chương 511

Thật Đúng Là Chết Rồi


Người đàn ông đội mũ lưỡi trai vươn ngón tay ra, chỉ thẳng vào người nhân bản của Tô Bạch, bánh đà vẽ trên không trung một đường vòng cung màu đen, sau đó hóa thành ba đạo cương phong gào thét hạ xuống, lao thẳng về phía người nhân bản của Tô Bạch. Trước đó vốn dĩ người đàn ông đội mũ lưỡi trai dự định rèn sắt khi còn nóng, thế nhưng người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm lại hồi quang phản chiếu, làm rối loạn tiết tấu của người đàn ông đội mũ lưỡi trai.


Lúc này Tô Bạch cũng có chút khẩn trương, loại khẩn trương này rất đặc biệt, cũng rất mâu thuẫn, bởi vì trong đám người muốn giết người nhân bản của hắn, chắc chắn cũng có bản thân hắn ở trong đấy. Thế nhưng hắn lại không nguyện ý nhìn thấy người nhân bản của mình cứ như thế bị giết chết giống như chém dưa thái rau vậy, đương nhiên, càng không nguyện ý chứng thực người nhân bản này, thật ra vốn dĩ đã chết.


Tại thời điểm người đàn ông đội mũ lưỡi trai động thủ, Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ cũng theo vào, có kinh nghiệm lần đầu với người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm, khiến cho ba người bọn họ phối hợp càng thêm ăn ý và thành thục.


Chẳng qua không đợi Trịnh Nguyệt lấy ra phi kiếm, không đợi cô gái mặc áo lông đỏ bố trí kết giới, bánh đà của người đàn ông trực tiếp đâm thẳng qua cơ thể người nhân bản của Tô Bạch, dễ dàng chém đi hai tay, đầu và hai chân của người nhân bản, trực tiếp gọt người nhân bản của Tô Bạch thành một người côn.


Bịch bịch…


Đầu của người nhân bản rơi xuống mặt đất, nhưng “hắn” vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ.


- Ồ…


Người đàn ông đeo kính râm có chút ngoài ý muốn, nhấc chiếc kính râm của mình lên một chút.


- Anh thật đúng là đã chết rồi?


Chính bản thân Tô Bạch cũng có chút không nắm chắc được, bởi vì hắn căn bản không cảm ứng được một chút hơi thở nào ở trên người nhân bản, từ ngay lúc mới bắt đầu đến bây giờ, con mẹ nó, Phát Thanh Khủng Bố không đến mức bày ra trò đùa như thế chứ? Nó thật sự cho rằng hắn sẽ không sống được bao lâu, vì thế cố ý làm ra một cái người chết để ghét bỏ hắn?


Dù sao, nếu như những lời chế giễu trước đó biến thành sự thật, như vậy thật đúng là khiến cho người ta không nói được lời nào, thậm chí có chút quá ác, xem như đây là thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố, nó cũng không đến mức không đâu vào đâu như thế này.


Không riêng gì Tô Bạch và người đàn ông đeo kính râm giật mình, mà ngay cả ba người Trịnh Nguyệt, người đàn ông đội mũ lưỡi trai và cô gái mặc áo lông đỏ đều có vẻ mặt giật giật, có loại cảm giác một quyền nện vào bông.


Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?


- Mẹ kiếp!


Vào lúc này, bánh đà của người đàn ông đội mũ lưỡi trai bay lên, trực tiếp giống như băm thịt, băm nát huyết nhục người nhân bản của Tô Bạch. Trong lúc nhất thời, huyết nhục bắn tung tóe, người nhân bản của Tô Bạch trực tiếp biến thành một đống thịt nát.


Tô Bạch vô thức đi về phía trước một bước, nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai.


- Ông có ý gì?


Người đàn ông đeo kính râm đưa tay ra, lặng lẽ kéo Tô Bạch lại, nhắc nhở.


- Đây chỉ là thể phục chế của anh, không phải là anh, không phải là anh.


Trên gương mặt của người đàn ông đội mũ lưỡi trai lộ ra vẻ nghiền ngẫm và dữ tợn, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Bạch đang chất vấn mình:


- Ở nơi này, cậu không có tư cách nói chuyện.


Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ đều không thích người đàn ông đội mũ lưỡi trai băm nát thi thể, nhất là hành động làm trò băm xác ở ngay trước mặt bản thể, dù sao trong này, ý tứ khiêu khích đã quá rõ ràng, đổi lại thành ai cũng không chịu được, thế nhưng hai người bọn họ cũng không nói gì thêm, chỉ đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt.


Tô Bạch cười lạnh một tiếng, chỉ vào người đàn ông đội mũ lưỡi trai, nói.


- Trước đó không lâu, vừa có người cũng nói qua những lời tương tự với tôi.


Các người, đều là những con kiến hôi!


Vào lúc này, những tiếng gầm thét cuồng loạn trước khi chết của Lan Lâm giống như đang vang vọng trong đầu của Tô Bạch.


- Ồ thế à, mời cậu cút ngay!


Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nới lỏng cổ áo của chính mình, bánh đà của ông ta chủ động bay về phía Tô Bạch, bắt đầu bay quanh người Tô Bạch, đây rõ ràng là làm mất mặt và uy hiếp một cách trần trụi.


- Ông thật sự cho rằng dung hợp vũ khí bản mệnh chính là thiên hạ vô địch ư, cũng không chịu nhìn vào gương xem mình là ai!


Tô Bạch đẩy người đàn ông đeo kính râm đang kéo mình ở phía sau lưng ra, bên bàn tay trái mọc ra năm chiếc móng tay đen sì, không chút do dự nào nắm lấy bánh đà.


- Ồ.


Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hừ lạnh một tiếng, mang theo khinh thường.


Vù vù.


Bánh đà tiếp tục xoay tròn, cắt ngón tay của Tô Bạch, trong lúc nhất thời, toàn bộ huyết nhục bên tay trái của Tô Bạch đều bị chia lìa, chỉ còn lại xương trắng.


Chẳng qua, lông mày của Tô Bạch không nhăn lấy một cái, tiếp tục dùng chính khớp xương của mình kẹp lấy bánh đà, ngay sau đó, cả người hắn lao về phía người đàn ông đội mũ lưỡi trai.


Trịnh Nguyệt nhíu mày, sự tình có chút không đúng.


Cô gái mặc áo lông đỏ hơi ngẩng đầu lên, chuẩn bị nội chiến rồi hả?


Cùng lúc đó, Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ liếc nhau, hai người đang do dự xem có nên vào lúc này, trước tiên giúp người đàn ông đội mũ lưỡi trai cùng nhau giải quyết xong Tô Bạch hay không. Nếu như trong năm người nhất định phát sinh nội chiến, như thế chẳng bằng nhanh chóng phát sinh, đồng thời nhanh chóng kết thúc. Chẳng qua, chỉ đơn giản là vì một loại lý do này liền muốn chủ động đứng ra đối mặt với sinh tử, hành động và lựa chọn của Tô Bạch khiến cho Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ có chút khó có thể lý giải được.


Không chỉ riêng hai người bọn họ, ngay cả người đàn ông đeo kính râm cũng không hiểu được, đương nhiên là còn có người đàn ông đội mũ lưỡi trai, chỉ là ông ta không ngại trước tiên giết chết Tô Bạch. Thật ra ở trong nhiệm vụ đầu tiên, ông ta bị cướp mất chỗ tốt, ông ta vẫn luôn nhìn hắn không vừa mắt.


Trên thực tế, điều này chẳng qua chỉ là tính cách của Tô Bạch. Bánh đà vẫn còn đang không ngừng xoay tròn, từng cơn đau đớn tê tâm liệt phế từ vị trí lòng bàn tay không ngừng truyền đến đầu, lại không thể khiến Tô Bạch lùi bước, nhưng lại khiến cho hơi thở tàn nhẫn trong nội tâm của Tô Bạch càng lúc càng trở nên điên cuồng.


Con mẹ nó nhiệm vụ chủ tuyến.


Cái gì mà thiết lập của Phát Thanh Khủng Bố.


Cái gì mà phải sống sót cho thật tốt.


Dám ở trước mặt ông đây băm nát huyết nhục của thể phục chế của tôi.


Dám không chút kiêng kỵ gì nhục nhã ông đây như thế.


Ông đây sẽ không để cho ông sống tốt hơn!


Người đàn ông đeo kính râm thở dài một hơi, anh ta không biết vì sao Tô Bạch lại phải xúc động như thế, đồng thời, anh ta cũng đã nhìn thấy Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ đang vô thức hướng về phía bên đó áp sát, anh ta biết ba người kia đã đạt thành mặt trận thống nhất, đứng chung một chiến tuyến, vì thế người đàn ông đeo kính râm cũng chặt đứt tâm tư muốn giúp Tô Bạch một tay, yên lặng đứng ở nơi đó không nói lời nào, cũng không làm gì.


Chương 511

Bình Luận (0)
Comment