Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 510 - Chương 510 Chỉ Là Xác Chết

Chương 510

Chỉ Là Xác Chết


Ba người đã giải quyết xong người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm. Trên trán của người đàn ông đội mũ lưỡi trai đầy mồ hôi, Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ không ngừng thở hổn hển. Trước đó lúc ba người liên thủ rõ ràng đều chưa dốc hết toàn lực, cả ba đều giữ lại sức cho cuộc chiến ở phía sau. Chẳng qua sức mạnh khi ba người liên thủ cũng đủ để vững vàng chặn lại người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm, chỉ là chính vì lẽ đó, thời gian giao chiến sẽ bị kéo dài hơn rất nhiều. Nếu như ngay từ ban đầu, ba người dốc toàn lực ra ứng phó, không tiếc chính mình bị thương, khả năng chỉ cần dùng đến năm phút liền có thể giành được phần thắng.


Hiện tại còn một người cuối cùng.


Người mà từ đầu đến cuối đều luôn nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích gì.


- Một người nhân bản còn lại xảy ra vấn đề gì à?


Trịnh Nguyệt lên tiếng hỏi, đồng thời, ánh mắt của bà ta liếc về phía Tô Bạch:


- Có lẽ cậu ta đi theo con đường cường hóa huyết thống Vampire và cương thi. Đến khi đó chúng ta cần phải cẩn thận với năng lực tự mình khôi phục của cậu ta. Hơn nữa cũng nên cẩn thận với thi độc của cương thi, nhiễm vào người sẽ rất phiền phức, nơi này không có dược liệu và linh thảo, không tiện để giải độc.


Cô gái mặc áo lông đỏ hơi nhíu mày lại:


- Không giống như là xảy ra vấn đề, thế nhưng tôi quả thực không cảm ứng được hơi thở của anh ta. Hơn nữa anh ta cũng quá an tĩnh rồi. Mặc khác, nếu như người nhân bản này hoán đổi sang trạng thái cương thi, chị Trịnh, chẳng phải vừa hay chị có thể khắc chế được anh ta sao? Nếu như anh ta hoán đổi sang trạng thái Vampire, tôi có thể kìm hãm tốc độ di chuyển của anh ta ở mức tối đa.


- Trước tiên nghỉ ngơi 15 phút đồng hồ, ổn định lại trạng thái rồi nói.


Lúc này, người đàn ông đội mũ lưỡi trai hiếm khi không kích động như thế. Trước đó, một kích sau cùng trước khi chết của người nhân bản người đàn ông đeo kính râm, đối với Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ mà nói, ảnh hưởng không quá lớn, nhưng đối với người đàn ông đội mũ lưỡi trai mà nói, thật đúng là chịu một chút thương tổn, nếu như bánh đà không kịp thời quay lại, thật đúng là có khả năng bị kéo xuống làm đệm lưng, chết chung với người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm.


Trịnh Nguyệt khoanh chân ngồi xuống, phi kiếm lơ lửng ở bên người. Cô gái mặc áo lông đỏ từ từ nhắm mắt lại, đứng ngay tại chỗ, khí tức kéo dài, còn người đàn ông đội mũ lưỡi trai không ngừng tiến hành thổ nạp, một luồng hơi thở màu tím từ trong mũi của ông ta không ngừng phun ra ngoài.


(Thổ nạp: Khí công thổ nạp, hít tinh hoa đất trời.)


Thật ra trong lòng ba người bọn họ đều có chút trông thấy mà thèm, sau khi giao chiến với người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm, dĩ nhiên ba người bọn họ cũng đã nhìn ra được, việc quan sát người nhân bản của mình chiến đấu có thể đem lại giá trị lớn bao nhiêu, điều này tương đương với Phát Thanh Khủng Bố đưa cho một cơ hội thiên vị, chỉ rõ cho bạn về quỹ tích và phương hướng phát triển sau này.


Thế nhưng nghịch lý chính là, bọn họ không dám lựa chọn người nhân bản của chính mình để đi ra ứng chiến, bởi vì đối với thực lực của chính mình, bọn họ đều rất rõ ràng, đồng thời cũng rất có lòng tin với thực lực của mình. Ba người bọn họ đều cho rằng, nếu như lựa chọn một trong số ba người bọn họ để đưa ra người nhân bản, như vậy sau một năm, tốc độ tiến bộ và thực lực đều sẽ trở nên rất đáng sợ, đến lúc khả năng còn chưa quan sát ra được gì liền bị người nhân bản giết đi, như vậy thật đúng là buồn cười.


Tô Bạch và người đàn ông đeo kính râm giống như quần chúng đứng ở một bên vậy, không có việc gì để làm, thật ra thực lực của hai người bọn họ không kém như thế, thế nhưng có lẽ xuất phát từ mức độ tin cậy vào việc dung hợp vũ khí bản mệnh và cấp bậc của thính giả, vì thế cho dù là người đàn ông đội mũ lưỡi trai hay Trịnh Nguyệt, đều không dự định kéo hai người Tô Bạch theo bọn họ cùng nhau chơi đùa. Hơn nữa sự thật cũng đã chứng minh, chỉ cần ba người bọn họ liên thủ cũng đủ để vững vàng giải quyết tất cả cục diện bây giờ.


Trong quá trình này, giữa ba người kia đã hình thành ra một loại ăn ý, bọn họ sẽ chịu trách nhiệm giải quyết hai người nhân bản này, về sau lúc chia “thịt cừu” cũng chỉ có ba người bọn họ chia với nhau. Nếu như đến lúc đó, Tô Bạch và người đàn ông đeo kính râm có ý kiến gì, hoặc là có tâm tư gì khác, đoán chừng ba người bọn họ sẽ đồng loạt ra tay tiêu diệt hai người.


- Anh chết rồi.


Tô Bạch nói.


Người đàn ông đeo kính râm khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu:


- Ôi, thật đúng là có chút thương cảm.


- Nếu như trước đó “anh ta” ra tay với anh, thiếu chút nữa đem bản thể là anh giết chết, anh sẽ không đạo đức giả như vậy.


- Đúng thế, chính là đạo lý này, thế nhưng người nào có thể đến giải thích một chút, vì cái lông gì mà trong suốt toàn bộ quá trình từ đầu đến bây giờ, người nhân bản của anh đều không nhúc nhích, chỉ nhắm chặt hai mắt đứng ở đấy?


Hiển nhiên, đối với cảnh tượng này, người đàn ông đeo kính râm rất không hiểu. Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều cho rằng, người nhân bản nhất định sẽ từng bước kết hợp với nhau, thế nhưng vừa rồi ở trong quá trình chiến đấu, người đàn ông đeo kính râm rõ ràng nhìn thấy người nhân bản của anh ta chủ động muốn lùi về sau để tìm kiếm sự giúp đỡ của người nhân bản còn lại.


Thế nhưng người nhân bản của Tô Bạch vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích gì.


Tô Bạch lắc đầu: - Tôi cũng không biết.


- Đó là người nhân bản của anh, anh không biết ư?


Người đàn ông đeo kính râm có chút câm nín, nói:


- Chẳng lẽ Phát Thanh Khủng Bố căn cứ theo tâm tính của anh… Hệ thống lại để cân nhắc, suy xét, tính ra anh căn bản không sống đến được một năm sau, tự mình đã sớm tìm đường chết rồi, vì thế hiện tại ở bên trong đài phun nước này chỉ là một xác chết?


Tô Bạch:…


Nói thực lòng, điều người đàn ông đeo kính râm vừa nói không phải là không có lý, thế nhưng Tô Bạch thật đúng là rất khó tiếp nhận kết quả này, làm sao trong vòng một năm sau, hắn lại chết sớm như thế?


Sau khi nghỉ ngơi khoảng 15 phút, người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu lên, đôi mắt của ông ta rất nhỏ, giống như chim ưng vậy, lóe lên một tia sáng. Đây là một người rất tự phụ, đồng thời cũng là một người rất không có nguyên tắc.


Đầu tiên, người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhìn về phía người nhân bản của Tô Bạch, sau đó lại nhìn sang Tô Bạch và người đàn ông đeo kính râm, đến sau cùng, ánh mắt của ông ta dừng ở trên người Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ. Trịnh Nguyệt và cô gái kia cũng đáp lại ông ta một ánh mắt hiểu rõ. Có đôi khi, thật ra việc trao đổi giữa những thính giả với nhau lại rất đơn giản, chỉ cần một ánh mắt, một động tác nhỏ, mọi người đều có thể ngầm hiểu, bởi vì việc trao đổi dưới loại tình huống này, thật ra phần lớn đều là lợi ích.


Giải quyết xong người nhân bản này, sau đó đợi lát nữa xuất hiện cơ duyên, hoặc cái gọi là “thịt cừu”, ba người chúng ta cùng nhau chia đi!


Chương 510

Bình Luận (0)
Comment