Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 509 - Chương 509 Sách Giáo Khoa

Chương 509

Sách Giáo Khoa


Thế nhưng đúng vào lúc này, chiếc đầu của người nhân bản theo người đàn ông đeo kính râm đang rơi trên mặt đất lại bỗng nhiên bay lên lơ lửng, hai tay của thi thể không đầu chống lên mặt đất, lập tức bò dậy, cảnh tượng này rất quỷ dị, khiến cho Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ vốn dĩ đang muốn đuổi theo để chuẩn bị tiến hành công kích với người nhân bản của Tô Bạch đều sửng sốt, vô thức giảm tốc độ của mình lại, đồng thời đem chính vũ khí bản mệnh của mình chắn ngang trước người.


Mắt trái và mắt phải người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm lần lượt phóng ra luồng ánh sáng màu đen và trắng, bao phủ lấy chính mình và người đàn ông đội mũ lưỡi trai. Trong nháy mắt, người đàn ông đội mũ lưỡi trai cảm thấy phía sau lưng mình trở nên lạnh lẽo, lúc này ông ta đã thu hồi lại bánh đà vừa bay về phía người nhân bản của Tô Bạch, để nó quay lại che chở cho cơ thể của ông ta. Từ đầu đến cuối, người nhân bản của Tô Bạch vẫn không nhúc nhích, “hắn” vẫn luôn nhắm hai mắt lại như cũ, dường như đối với tất cả mọi chuyện đang xảy ra ở bên ngoài, “hắn” đều không hay biết gì.


Luồng ánh sáng đen trắng này mang theo tính ăn mòn rất lớn, may mắn bánh đà của người đàn ông đội mũ lưỡi trai kịp thời quay về, nếu không, ông ta thật đúng là có khả năng bị một kích bất ngờ này ám toán, chẳng qua ngay cả như thế, bánh đà của người đàn ông đội mũ lưỡi trai vẫn đang không ngừng run rẩy, hơi thở của ông ta không quá ổn định, hiển nhiên là phải thừa nhận áp lực lớn.


- Sinh tử âm dương nhãn!


Người đàn ông đeo kính râm lẩm bẩm trong miệng một câu.


- Đậu má, thật đúng là có thể khởi tử hồi sinh, không đúng, là hồi quang phản chiếu.


Tô Bạch cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua người đàn ông đeo kính râm:


- Đây không phải là người nhân bản của anh à?


Ý tứ chính là, có loại kỹ năng này, chẳng lẽ bản thể như anh lại không rõ ràng? Còn ngạc nhiên?


Người đàn ông đeo kính râm mím môi nói.


- Chẳng qua trước đó không lâu, tôi vừa mới thu được một phần nhỏ của âm dương pháp nhãn, đồng thời cũng chỉ mới dung hợp nó vào trong ánh mắt của chính mình mà thôi. Tôi căn bản không biết làm sao để sử dụng chúng, cũng không biết làm cách nào kích phát nó, hoàn toàn không hiểu gì.


Rất hiển nhiên, hiện tại trong lòng người đàn ông đeo kính râm rất kích động, bởi vì vốn dĩ anh ta cho rằng, trước đó anh ta lấy được một phần của âm dương nhãn (mắt âm dương), chẳng qua sau này có thể giúp cho chính mình đạt được năng lực nhìn thấu huyễn cảnh và quỷ thần hư ảnh mà thôi, nhưng không nghĩ đến, nó lại có năng lực giúp anh ta sau khi bị chặt đứt đầu còn có thể tiếp tục đứng thẳng lên.


Con mẹ nó, đây mới thật sự là năng lực thần kỳ nhìn thấu sinh tử, khám phá âm dương! Cho dù không phải chân chính khởi tử hồi sinh, nhưng sau khi bị giết chết, còn có thể bỗng nhiên bạo khởi phản sát, giết chết kẻ thù của mình, đây vẫn được xem như là một năng lực khiến người ta đỏ mắt, dù sao, đối với thính giả mà nói, có ai nguyện ý đi làm áo cưới cho kẻ khác?


Tô Bạch im lặng, từ trong lời tự thuật của người đàn ông đeo kính râm, hắn biết được một chuyện, đó chính là ngay cả bản thân của người đàn ông đeo kính râm cũng không biết mình lại có một con át chủ bài như vậy, xem ra lần này, ở trên người nhân bản, Phát Thanh Khủng Bố quả thật đã tốn rất nhiều công sức, năng lực trên người bản thể có được, tất cả đều được thêm vào, tất cả đều được “mở khóa”, cho dù là bất kỳ vấn đề gì liên quan đến dung hợp, liên quan đến đủ loại khó khăn khác… Tất cả đều được Phát Thanh Khủng Bố lấy năng lực tối cao nhất của mình trong thế giới chuyện xưa để giải quyết.


Hiện tại, người đàn ông đeo kính râm đi ra là do Phát Thanh Khủng Bố căn cứ vào dự đoán của bản thân mình về người đàn ông đeo kính râm mạnh nhất và hoàn mỹ nhất sau một năm. Bởi vì lúc trước, người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm biểu hiện ra năng lực đã khiến cho anh ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chính bản thân anh ta cũng rất rõ ràng, ngay cả khi cho anh ta thời gian một năm, xem như anh ta có thể dung hợp vũ khí bản mệnh, anh ta cũng sẽ không thể hiện ra được cấp độ năng lực này, thậm chí còn kém xa.


Trước đó, trong điều kiện tiên quyết là người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm không cách nào sử dụng vũ khí bản mệnh của mình, anh ta vẫn có thể ác chiến suốt nửa tiếng với ba cường giả đã dung hợp vũ khí bản mệnh, đây đã là một chuyện khiến cho người ta giật mình, mà bây giờ, sau khi đầu lâu rơi xuống, âm dương pháp nhãn cho thấy năng lực của mình, càng làm cho chuyện này dần dần chuyển biến theo một hướng quỷ dị.


Trên người mỗi thính giả, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ gặp một số kỳ ngộ, đạt được một số thứ gì đó, chẳng qua không phải tất cả những thứ này đều được kéo dài và phát triển tiếp, có rất nhiều thứ sẽ bị bỏ qua, hơn nữa còn có rất nhiều thứ, cho dù muốn đi sâu vào nghiên cứu cũng không phải là một chuyện đơn giản và dễ dàng như vậy, cần phải hao tốn một thời gian dài, thậm chí còn cần ngộ đạo và cơ duyên, mà loại cơ hội này thật sự chỉ có thể ngộ, nhưng không thể cầu. Ở trong thiết lập của Phát Thanh Khủng Bố, chẳng khác gì mọi thứ trên người bạn đều ở trong trạng thái ngộ đạo, cần được tháo gỡ, đây mới là đáng sợ nhất.


Lần này quả thực giống như một quyển sách giáo khoa, quyển sách giáo khoa này có ý nghĩa rất lớn, nếu như người đàn ông đeo kính râm có thể sống sót, vượt qua thế giới chuyện xưa, lần này quan sát biểu hiện của người nhân bản của chính mình, đây tuyệt đối được xem như là một món tài sản khổng lồ, có thể khiến cho anh ta càng thêm rõ ràng về con đường cường hóa sau này mình cần đi.


- Giúp tôi một tay!


Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói với Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông.


Trịnh Nguyệt bấm ngón tay niệm pháp quyết, phi kiếm bay lên không trung, huyễn hóa ra từng đạo hư ảnh, trực tiếp đâm về phía cái đầu đang lơ lửng ở giữa không trung của người nhân bản, cô gái mặc áo lông màu hồng không ngừng dùng sức vung roi da lên, từng cơn sóng dập dờn đi ra ngoài, đánh thẳng vào hai luồng ánh sáng đen trắng.


Rầm!


Rầm!


Rầm!


Những tiếng nổ vang rền không ngừng truyền ra, chẳng mấy chốc, hai luồng ánh sáng đen và trắng đã tan biến, cùng tan biến còn có chiếc đầu và thi thể không đầu của người nhân bản người đàn ông đeo kính râm, trực tiếp hóa thành một làn khói xanh, hoàn toàn bốc hơi, không sót lại thứ gì.


Cuối cùng sinh tử âm dương nhãn xuất hiện, càng giống như một loại hồi quang phản chiếu trước khi chết, một loại giãy dụa sau cùng khi ánh chiều tà đã buông xuống. Chẳng qua rất đáng tiếc, với điều kiện tiên quyết người nhân bản của Tô Bạch vẫn giống như cũ đứng ở trong đài phun nước không nhúc nhích gì, thậm chí ngay cả khả năng kéo theo một chiếc đệm lưng cùng chết chung, anh ta cũng không có. Suy cho cùng, cho dù ba người Trịnh Nguyệt, người đàn ông đội mũ lưỡi trai và cô gái mặc áo lông đỏ có lục đục với nhau như thế nào, bọn họ còn không ngu ngốc đến mức vào lúc này ngồi nhìn, mặc kệ người khác tử vong, ánh mắt của bọn họ không thiển cận như thế.


Các đạo hữu thử đoán xem, vì sao người nhân bản của Tô Bạch lại luôn đứng im không nhúc nhích?


Chương 509

Bình Luận (0)
Comment