Chương 508
Không Nhúc Nhích
Hai người cùng nhau đi đến bên đài phun nước, Tô Bạch của một năm sau mặc cùng một bộ quần áo giống như Tô Bạch của hiện tại, đứng ở trong đài phun nước không nhúc nhích, hai mắt vẫn luôn nhắm chặt, giống như một người máy còn chưa được ấn nút khởi động.
Ngược lại, thể phục chế của người đàn ông đeo kính râm đã sớm từ trong đài phun nước đi ra, bị ba người Trịnh Nguyệt vây quanh rồi.
- Xem ra Phát Thanh Khủng Bố giảm thấp độ khó, cho nên sắp xếp để cho hai người nhân bản này lần lượt bước ra.
Người đàn ông đeo kính râm nói.
- Có lẽ… Là thế.
Tô Bạch hơi nhíu mày, nhìn vào chính mình còn đang đứng trong đài phun nước, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
- Lúc giao chiến cẩn thận một chút, một kẻ khác có thể sẽ chờ sau khi người này chết mới đi ra, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng cậu ta đột nhiên ra tay đánh lén.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói.
Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ đều không để ý đến ông ta.
Sau cùng, thể phục chế của người đàn ông đeo kính râm bắt đầu ra tay, vào lúc này, hai mắt của anh ta phóng ra ánh sáng màu đỏ, giống như một dạng lồng giam phong tỏa xuống.
- Khẩu vị thật đúng là lớn.
Lúc này bánh đà trong tay người đàn ông đội mũ lưỡi trai, một biến thành ba, trực tiếp xông thẳng về phía xung quanh, những tiếng vang chấn động truyền đến, chiếc lồng giam màu đỏ này lập tức bị phá ra, chẳng qua người đàn ông đội mũ lưỡi trai cũng không nhẹ nhõm như thế, vào lúc này, mu bàn tay của ông ta hơi run rẩy, đồng thời cũng có giọt máu tươi chảy ra, lực phản chấn này khiến chính bản thân ông ta cũng có chút giật mình. Điều này mang ý nghĩa, chiếc lồng giam giống như được tùy tiện thiết lập ra này, trên thực tế không yếu như những gì đã thấy.
Trịnh Nguyệt cầm trường kiếm trong tay, trực tiếp lựa chọn ép sát, cô gái mặc áo lông đỏ vung roi da trong tay mình lên, trong nháy mắt ngưng tụ ra một kết giới.
Thể phục chế của người đàn ông đeo kính râm không có cảm xúc gì, giống như không chút nào cảm thấy sợ hãi, anh ta cũng không hưng phấn gì. Vào lúc này, mắt trái và mắt phải của anh ta phóng ra hai tia sáng khác biệt, một tia sáng có màu tím, trực tiếp hóa thành lôi điện chi lực, đánh tan kết giới của cô gái mặc áo lông đỏ. Một tia sáng khác có màu đen, mang theo lời nguyền rủa cường đại và hiệu quả trì hoãn, khiến cho phi kiếm của Trịnh Nguyệt ở chỗ này giống như rơi vào đầm lầy.
Nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt người đàn ông đeo kính râm lộ ra vẻ suy tư, hiển nhiên từ chính trên chiêu thức của thể phục chế, anh ta đã nhận được gợi ý rất lớn.
- Còn có thể chơi được như thế à, hiện tại tôi bỗng nhiên cảm thấy được, lựa chọn để cho thể phục chế của chúng ta xuất hiện, đối với sau này của chúng ta mà nói, sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Tô Bạch vừa nói vừa nhìn sang thể phục chế của chính mình vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích.
- Không, không phải thế.
Người đàn ông đeo kính râm lắc đầu.
- Một năm sau, đoán chừng tôi cũng không đạt được cảnh giới này, anh không nghe Phát Thanh Khủng Bố nói à, nó tự mình ra tay giải quyết vấn đề về huyết thống, cùng với các vấn đề về phương diện cường hóa khác, chẳng khác gì là trải tất cả đường đi cho chúng ta, giống như lúc này hai mắt của tôi đang phóng ra hai tia sáng khác biệt, độ khó khăn và các vấn đề liên quan là rất lớn, tôi hoàn toàn không có manh mối, hơn nữa đoán chừng thời gian một năm, tôi cũng không nghĩ ra manh mối.
- Ồ, ý của anh là, trên thực tế, mặc dù nói chính là anh của một năm sau, nhưng thực lực chân chính, hẳn là càng mạnh hơn anh của một năm sau?
Người đàn ông đeo kính râm khẽ gật đầu:
- Trừ khi là gặp được kỳ ngộ, có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nếu không tôi của một năm sau cũng không mạnh được như thế, một vài vấn đề như phương diện huyết thống, thật đúng là rất khó giải quyết và điều hòa, đương nhiên, đối với Phát Thanh Khủng Bố mà nói, nhất định không tính toán là vấn đề gì.
Bên kia vẫn còn tiếp tục ác chiến, chỉ là bởi vì lúc trước phân chia nhiệm vụ là để Tô Bạch và người đàn ông đeo kính râm qua hãm chân người nhân bản của Tô Bạch, thế nhưng vì vào lúc này, người nhân bản của Tô Bạch vẫn đứng yên không nhúc nhích ở trong đài phun nước, cho nên dẫn đến việc Tô Bạch và người đàn ông đeo kính râm đứng ở bên cạnh, không có việc gì làm.
20 phút trôi qua, một mình thể phục chế của người đàn ông đeo kính râm chống đỡ lại ba cường giả đã dung hợp vũ khí bản mệnh cho đến tận bây giờ, chẳng qua hiện tại đã có thể nhìn thấy được, anh ta đã có chút một cây làm chẳng nên non rồi.
- Tuy cậu ta có vũ khí dung hợp với bản mệnh, thế nhưng ở chỗ này, cậu ta không thể lấy vũ khí bản mệnh ra sử dụng, đây là nhược điểm của cậu ta, chúng ta dốc thêm một phần sức lực, cậu ta sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai phát ra một tiếng gầm nhẹ, gia tăng vốn liếng vào.
Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông cùng nhau tăng lên khí thế của chính mình.
- Con mẹ nó, không thể lấy ra vũ khí bản mệnh ư?
Người đàn ông đeo kính râm có chút câm nín, nói:
- Tôi còn muốn nhìn xem, vũ khí mà tôi dung hợp là gì.
- Bởi vì chúng ta đang có mặt ở ngay hiện trường, vì thế người nhân bản của chúng ta không thể lấy ra vũ khí bản mệnh. Hơn nữa vũ khí bản mệnh không phải là thứ có thể chế tạo ra đơn giản như đạo cụ người giả, nó liên quan đến quá nhiều thứ, vì thế cho dù Phát Thanh Khủng Bố căn cứ vào dự tính để làm ra thể phục chế của chúng ta ở thời điểm một năm sau, nhưng chính là để bớt việc, cho nên để thể phục chế không thể lấy ra vũ khí bản mệnh.
Tô Bạch nói.
Cuối cùng, giai đoạn thử thăm dò kết thúc, sau khi ba người Trịnh Nguyệt hoàn toàn phát lực, thể phục chế của người đàn ông đeo kính râm không chống đỡ nổi nữa, một cánh tay của anh ta bị bánh đà chặt đứt, trước ngực bị phi kiếm đâm ra một vết thương, trên dưới khắp người đều là kịch độc màu hồng, cả người lảo đảo, bắt đầu lùi lại, một bên lùi lại, một bên nhìn về phía người nhân bản của Tô Bạch ở phía sau lưng anh ta, giống như là đang cầu cứu.
- Trước tiên giết chết một người, người tiếp theo sẽ dễ giải quyết hơn.
Cơ thể của người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhảy vọt về phía trước, trực tiếp xuất hiện ở giữa người nhân bản và đài phun nước, trong nháy mắt, bánh đà hóa thành một bóng đen khổng lồ, trực tiếp chém về phía người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm, vào lúc này, đầu của người nhân bản bị chém đứt, lăn xuống dưới mặt đất, thi thể không đầu cũng suy sụp ngã xuống.
Ngay sau đó, người đàn ông đội mũ lưỡi trai không hề nghỉ ngơi, đồng thời cũng không chút do dự nào, bánh đà xoay tròn một nửa vòng, sau đó trực tiếp chém về phía vị trí cổ người nhân bản của Tô Bạch đang đứng trong đài phun nước.
Ông ta muốn nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã), nhanh chóng đem tất cả vấn đề của nơi này đều giải quyết xong, sớm một chút kết thúc trò chơi nhàm chán này.