Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 507 - Chương 507 Một Năm Sau Chiến Đấu Với Thể Phục Chế Của Chính Mình

Chương 507

Một Năm Sau Chiến Đấu Với Thể Phục Chế Của Chính Mình


Năm chọn hai.


Làm ra lựa chọn!


Nhất định là lựa chọn hai người yếu nhất trong năm người ở đây, đây là điều không thể nghi ngờ.


Trịnh Nguyệt mở lòng bàn tay của mình ra, một thanh phi kiếm xuất hiện, vũ khí bản mệnh, Trịnh Nguyệt đã dung hợp vũ khí bản mệnh.


Cô gái mặc áo khoác lông đỏ mỉm cười, chỗ mi tâm xuất hiện một chiếc roi da màu đỏ dọc theo người ra ngoài, vũ khí bản mệnh!


Người đàn ông đội mũ lưỡi trai ho khan một tiếng, một bánh đà hiện ra từ phía sau lưng người đàn ông đội mũ lưỡi trai, bắt đầu xoay quanh ông ta.


(Bánh đà là một thiết bị cơ khí quay được sử dụng để lưu trữ năng lượng quay.)


Ba cường giả đã dung hợp vũ khí bản mệnh, vào thời điểm này thể hiện ra vũ khí bản mệnh của chính mình, chính là tỏ rõ thái độ và ý tứ của họ, đó chính là, đừng chọn tôi, nếu không kết quả sẽ rất khó khăn.


Tô Bạch nhún vai cười, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông đeo kính râm.


- Nhanh tay móc hai tròng mắt của anh ra, đó là vũ khí bản mệnh của anh đúng không?


Người đàn ông đeo kính râm sửng sốt một chút, sau đó mắng một tiếng: - Bệnh thần kinh.


Cục diện đã rất rõ ràng, trong số năm người, ba người đã dung hợp vũ khí bản mệnh, Tô Bạch và người đàn ông đeo kính râm thì chưa, ai mạnh, ai yếu, thật ra trong lòng mọi người đều có bàn cân.


Tô Bạch lắc đầu cười cười, lựa chọn bản thân mình và người đàn ông đeo kính râm, những người còn lại cũng đưa ra lựa chọn.


Ngay sau đó,


Tất cả hình ảnh của người nhân bản đều cùng nhau biến mất.


Tiếp theo,


Ở bên dưới, chỗ chính giữa của đài phun nước.


Thể phục chế của Tô Bạch và người đàn ông đeo kính râm chậm rãi nổi lên mặt nước.


Tô Bạch liếm môi một cái, trong lòng sinh ra cảm giác vô cùng hưng phấn và chờ mong.


Con mẹ nó.


Một năm sau của chính hắn.


Tuyệt đối đừng nên quá yếu, nếu không, tương lai quá không có ý nghĩa gì rồi!


Ở vị trí chính giữa đài phun nước, người nhân bản của người đàn ông đeo kính râm vẫn đeo kính, quần áo giống với bây giờ như đúc, còn người nhân bản của Tô Bạch cũng không khác hắn là mấy, chẳng qua không có hoán đổi sang trạng thái cương thi, mà chính là duy trì trạng thái bình thường.


Tô Bạch vô thức đi nhìn vào mắt người nhân bản của chính mình, thế nhưng lại phát hiện ra đối phương vẫn luôn nhắm mắt, vốn dĩ hắn còn cho rằng có thể trao đổi ánh mắt gì đó với người nhân bản của mình, hiện tại không đùa nữa, đối phương lộ ra dáng vẻ lạnh lùng, vô dục vô cầu.


Thể phục chế của người đàn ông đeo kính râm đi ra khỏi đài phun nước trước, tốc độ của anh ta rất chậm, cũng lộ ra dáng vẻ trầm ổn, dường như Phát Thanh Khủng Bố đã lấy ra rất nhiều thứ không cần thiết đối với người nhân bản, đơn thuần là để anh ta biến thành một chiếc máy móc thích hợp lấy ra tác chiến ở đây vào ngay lúc này.


Trịnh Nguyệt, người đàn ông đội mũ lưỡi trai và cô gái kia đều đi lên phía trước một bước. Thời gian một năm đủ để cho một thính giả thay đổi rất lớn, vì thế bọn họ không dám buông lỏng, đồng thời tính toán, một năm sau, ít nhất đối phương cũng đã dung hợp được vũ khí bản mệnh.


- Trước tiên giải quyết một kẻ, sau đó lại giải quyết kẻ thứ hai, này, hai cậu đi qua hãm chân người còn ở bên trong đài phun nước kia.


Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói chuyện không khách khí chút nào, hình như ông ta vốn dĩ đã có tính xấu này, từ khi bắt đầu ở rạp chiếu phim, ông ta đã cho mình là lão đại rồi, chuyện bức tử Chử Đình cũng là do ông ta cầm đầu, hơn nữa điều quỷ dị chính là, từ khu vực chuyên bán trang phục cho đến tầng dưới, lúc đầu những thính giả đi theo bên cạnh ông ta đều đã chết, không ai xuống được đây.


Người ta đi theo ông ta, nghe lời ông ta, là muốn ông ta đảm bảo an toàn cho bọn họ, hy vọng nhận được sự che chở, không ai trời sinh thích làm tiểu đệ cho người khác, không ai trời sinh làm kẻ đê tiện, thế nhưng những người đi theo ông ta đều đã chết, việc này đã có thể nói rõ một vài vấn đề rồi.


Người đàn ông đeo kính râm khập khiễng đi đến bên cạnh Tô Bạch, đưa tay khoác lên vai hắn, có chút buồn cười nói:


- Anh nói xem, khi nào thì ba người bọn họ ra tay với hai chúng ta?


Tô Bạch lắc đầu:


- Khi dung hợp vũ khí bản mệnh, thực lực quả nhiên tăng lên một cảnh giới, nhưng không có chuyện người chưa dung hợp nhất định không đánh thắng được người đã dung hợp, chênh lệch còn chưa đến loại cảnh giới đó.


Người đàn ông đeo kính râm dùng tay chọc vào ngực Tô Bạch:


- Nói thì nói vậy, hơn nữa ba người bọn họ cũng đang kiềm chế lẫn nhau, lại thêm còn phải không ngừng suy nghĩ xem Phát Thanh Khủng Bố ở trên đỉnh đầu không biết sẽ chơi trò gì, vì thế ít nhất tạm thời hai người chúng ta không gặp phải uy hiếp bị thính giả khác giải quyết, thế nhưng hiện tại hai người chúng ta đều có thương thế rất nghiêm trọng.


Lúc này, Tô Bạch cũng đã hoán đổi về trạng thái bình thường, sắc mặt hắn lập tức trở nên tiều tụy, hơi thở trên người cũng uể oải, trực tiếp dựa vào vai người đàn ông đeo kính râm, ban đầu vốn dĩ người đàn ông đeo kính râm dựa vào Tô Bạch, nào ngờ ngay lập tức, Tô Bạch trở nên suy yếu hơn cả anh ta, lúc này cả người lảo đảo, hai người dìu nhau mới không ngã xuống.


- Đi một bước nhìn một bước, ngộ nhỡ một năm sau, anh trực tiếp được bật hack, đánh thắng tất cả bọn họ thì sao? Đến khi đó, đoán chừng tôi vẫn phải để anh đi cầu xin cho tôi, lúc chết thoải mái hơn một chút.


Tô Bạch nói với người đàn ông đeo kính râm:


- Nhìn xem, một năm sau, anh là người đi ra trước, vừa nhìn liền thấy dáng vẻ gấp không kịp chờ đợi.


Vẻ mặt người đàn ông đeo kính râm cười khổ nói.


- Nói thật lòng, tôi tin tưởng sau một năm, tôi nhất định mạnh hơn hiện tại rất nhiều, nhưng tôi không cho rằng mình có thể một chọi ba với bọn họ, chẳng qua không phải còn có thể phục chế của anh một năm sau ở đó à, hai người bọn họ đồng thời ra tay, hẳn là 50-50, không đúng, tôi không tin Phát Thanh Khủng Bố thiết lập thể phục chế của chúng ta một năm sau sẽ giành cho chúng ta ở hiện tại chút tình cảm gì đó, thậm chí dựa theo mạch suy nghĩ thông thường để phán đoán, người mà bọn chúng muốn giết chết nhất, hẳn là chính mình của hiện tại?


Thở ra một hơi, Tô Bạch cố gắng chống đỡ cơ thể suy yếu, tự mình đứng vững.


Người đàn ông đeo kính râm nói rất đúng, Phát Thanh Khủng Bố không có khả năng phạm vào sai lầm đó, vì thế bất kỳ ảo tưởng không thực tế nào, thật ra có thể vứt hết. Hơn nữa, dựa theo mạch suy nghĩ bình thường để nói, người mà thể phục chế hận nhất chính là bản thể.


Tô Bạch và người đàn ông đeo kính râm đều rất yếu, điều này không phải là giả, nhưng nó thật sự ảnh hưởng như thế nào đến việc phát huy thực lực của hai người? Là thật sự yếu đuối như mặt ngoài ư? Vậy thì không đúng.


Giống như loại hình cường hóa cận chiến như Tô Bạch, chú trọng nhất là lực bạo phát, lại thêm bản thân Tô Bạch có thể tự động hồi phục lại thương thế của chính mình, vì thế cho dù thương thế nặng hơn nữa, trong thời gian ngắn vẫn còn có thể duy trì lực chiến đấu ở một mức độ tương đối cao. Thương thế của người đàn ông đeo kính râm quả thực không phải là giả, thế nhưng năng lực của anh ta đều là từ ánh mắt, thương thế trên người có nặng hơn nữa, chỉ cần mắt không mù thì vấn đề không lớn.


Chương 507

Bình Luận (0)
Comment