Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 520 - Chương 520 Diệp Tư

Chương 520

Diệp Tư


Chẳng qua chỉ dựa vào một điểm này cũng không thể nói lên huyết thi mạnh hơn Vampire lưu lại một giọt tinh huyết kia bao nhiêu, bởi vì cảnh tượng của song phương khác biệt, trọng điểm cũng không giống nhau. Tuy cảnh tượng trong trí nhớ của Vampire không tính là lớn, nhưng bên trong xuất hiện mấy trăm kỵ sĩ thánh điện và rất nhiều hồng y giáo chủ, thậm chí đến sau cùng còn xuất hiện giáo hoàng và hỏa diễm đến từ sự trừng phạt của Thượng Đế, cũng đủ để xưng tụng là một loại cảnh tượng hoành tráng.


Tô Bạch để hai tay của mình trong túi quần, bắt đầu tùy ý đi lại xung quanh nơi này, hắn không đi lên lầu hai, chỉ đi vào khu vực siêu thị, đi dạo xung quanh các kệ hàng. Một điều rất rõ ràng, những khách hàng xung quanh và nhân viên phục vụ trong siêu thị đều có thể thật sự nhìn thấy hắn, điều này khiến cho Tô Bạch cảm nhận được một loại cảm giác dung nhập quỷ dị. Nói thực lòng, Tô Bạch đã trải qua không ít huyễn cảnh và thế giới hiện thực, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn đi vào trong một thế giới ký ức có khả năng ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại cao như thế.


Chẳng lẽ tuy huyết thi bị Phát Thanh Khủng Bố giết chết, nhưng bởi vì thế giới chuyện xưa đặc biệt này, cho nên nó vẫn được bảo tồn hoàn hảo như ban đầu?


Thật ra còn có một loại khả năng khác, đó chính là huyết thi không chết, nhưng khả năng này bị Tô Bạch theo bản năng loại trừ, một người, giết chết hết thính giả cao cấp trong khu vực Thiểm Tây, sau đó bị Phát Thanh Khủng Bố nắm được manh mối để xác định thân phận, kết quả còn không bị giết chết, như vậy, có phải điều đó mang ý nghĩa một thứ toàn trí toàn năng như Phát Thanh Khủng Bố, thật ra cũng sẽ có lúc năng lực không bằng người?


Tuy trong lòng vẫn luôn bài xích và phản cảm với Phát Thanh Khủng Bố, nhưng không thể không thừa nhận, từ sâu trong lòng của Tô Bạch, ý niệm Phát Thanh Khủng Bố là chí cao vô thượng vẫn luôn vô thức tồn tại trong đầu hắn, thậm chí còn có chút ăn sâu bén rễ.


Người nhân bản vừa xuất hiện liền dự định trực tiếp đối cứng với Phát Thanh Khủng Bố, đoán chừng phần lớn là bởi vì thời gian và nguyên lý cho sự tồn tại của chính “hắn”, biết rõ sống không nổi nữa, chẳng bằng tùy hứng một lần.


Tô Bạch lắc đầu, ở trong hình ảnh trí nhớ của người ta, hắn thế mà còn có thể ngây người, thật đúng là có chút không chịu được, chẳng qua như thế lại khiến cho Tô Bạch nhớ đến tổ chức mà con hàng Sở Triệu kia gặp phải, cái tổ chức đó lại trực tiếp tuyên dương ý niệm phản kháng Phát Thanh Khủng Bố.


Loại ý niệm này ở trong mắt thính giả cao cấp không đáng một xu, thậm chí có vẻ hơi buồn cười. Bởi vì bọn họ trải qua nhiều chuyện, thực lực càng mạnh, thật ra nhận thức và tiếp xúc với năng lực của Phát Thanh Khủng Bố sẽ càng trở nên khắc sâu hơn, đồng thời càng có thể chạm đến Phát Thanh Khủng Bố, đương nhiên không ai nguyện ý bị xem như heo để nuôi dưỡng, trong đáy lòng của mọi người nhất định đều có bất mãn và phẫn hận với Phát Thanh Khủng Bố, nhưng loại tâm trạng này chỉ ở dưới đáy lòng mà thôi.


Còn những thính giả ở cấp thấp đó, chỉ là một loại cảm giác e ngại đơn thuần. Trên thực tế, cảm thụ của bọn họ còn dừng ở giai đoạn nguyên thủy nhất, sơ cấp nhất, xem Phát Thanh Khủng Bố như là một vị thần để đối đãi. Không giống như thính giả cao cấp, bọn họ còn thường xuyên có thể thông qua chính mình nắm chắc tính tình của Phát Thanh Khủng Bố, đồng thời căn cứ vào tính thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố để thu hoạch được một số nhắc nhở và phương hướng bên trong thế giới chuyện xưa, vì thế cái tổ chức kia mới có thể hấp dẫn được một nhóm lớn thính giả cấp thấp gia nhập, từ từ tiến hành… Tẩy não.


Những thính giả cấp thấp ngơ ngơ ngác ngác sợ đến vỡ mật kia, bọn họ có thể lấy được sự ấm áp của “gia đình” từ trong tổ chức này, về cơ bản gần như là chủ động tiếp nhận loại tẩy não này, nói cho cùng, cho dù là thính giả cấp thấp cũng không phải là kẻ ngu, biết rõ là cùng loại với tổ chức bán hàng đa cấp, nhưng vẫn tự nguyện đi vào tiếp nhận tẩy não, dù sao so với việc bị tẩy não và bán hàng đa cấp mà nói, Phát Thanh Khủng Bố vẫn càng đáng sợ hơn, lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh, chẳng qua không biết mục đích của tổ chức này, thật sự là vì xây dựng nên một gia đình ấm áp, mọi người an ủi lẫn nhau, hay là vẫn có một tầng ý nghĩa sâu hơn.


(Lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh: Nếu cả hai lựa chọn đều nguy hại thì chọn cái có tính nguy hại thấp hơn.)


Trong siêu thị người đến người đi, Tô Bạch đi lại, nhìn ngó xung quanh, hắn cảm thấy, nếu như đài phun nước đã được đặt ở tầng dưới cùng, đồng thời Phát Thanh Khủng Bố đã để cho mọi người từ tầng cao nhất đi xuống dưới, như vậy ở hình ảnh trong trí nhớ của huyết thi, huyết thi hẳn là ở một chỗ nào đó trong tầng dưới cùng, cho nên Tô Bạch vẫn nhẫn nại, tiếp tục đi lòng vòng trong siêu thị.


Đại khái qua nửa tiếng, kết quả vẫn không thấy có chỗ nào đặc biệt. Lúc không bị yếu tố bên ngoài kích thích, không bị phát bệnh, tính tình của Tô Bạch vẫn rất bình tĩnh, trầm ổn, nhưng cho dù như thế, Tô Bạch cũng không tránh khỏi có chút cảm xúc bực bội, rốt cuộc phải chờ ở đây bao lâu?


Hay là thật ra, chính bản thân huyết thi cũng không phát hiện ra, có một người xa lạ đi vào trong trí nhớ của anh ta?


Hoặc là, huyết thi đã mất mạng, cho nên hình ảnh trong trí nhớ chỉ tương tự như máy chiếu phát ra hình ảnh, không có nút tạm dừng, không có nút tua nhanh, cũng không có bất kỳ một cảm ứng gì?


Tô Bạch sờ lên túi của mình, ví tiền vẫn ở bên trong, hắn dứt khoát cầm một chiếc kẹo cao su và một chai nước lọc đi đến quầy thu ngân bên kia.


- Chào anh, anh có thẻ khách hàng không?


Nhân viên thu ngân rất lễ phép hỏi Tô Bạch.


- Không có – Tô Bạch trả lời.


Nhân viên thu ngân gật đầu, quét mã vạch của hai món hàng mà Tô Bạch lấy:


- Tiên sinh, của anh hết tất cả 10 tệ và 50 xu.


Tô Bạch lấy từ trong ví ra một tờ 100 tệ.


- Tiên sinh, điện thoại di động của anh có thể thanh toán qua Alipay được không, như thế vừa thuận tiện lại còn có thể được hưởng chiết khấu.


Nhân viên thu ngân chỉ vào bên dưới của một tấm bảng, đây là hoạt động quảng bá của Alipay.


Từ chi tiết này có thể nhìn ra được, đoạn ký ức này quả thực có chút lâu rồi, dù sao loại hình thanh toán bằng Alipay và wechat đã được phổ biến và thông dụng trong nhiều năm rồi.


Tô Bạch lắc đầu, lần này Phát Thanh Khủng Bố chỉ để cho hắn mang theo ví tiền, thuốc và bật lửa, những thứ còn lại đều không được mang vào. Hơn nữa, tuy hiện tại Tô Bạch quả thực không có nhiều tiền, nhưng vẫn có thói quen chỉ để lại trong ví tờ 100 tệ, ngày thường tiền lẻ đều ném ở trong xe hoặc trong nhà, cũng lười bỏ vào ví tiền.


- Vậy tiên sinh có 50 xu không?


- Không có.


Nhân viên thu ngân bĩu môi, có chút không thể làm gì, nhưng vẫn lễ phép nói:


- Được, anh chờ một lát.


Sau khi nhân viên trả lại tiền lẻ và hóa đơn cho Tô Bạch, Tô Bạch đi ra bên ngoài khu vực siêu thị, chỉ cách quầy thu ngân vài bước. Trước tiên hắn uống mấy ngụm nước, sau đó xé vỏ kẹo cao su ra, cho vào trong miệng nhai.


Hình ảnh trong đoạn trí nhớ này thật đúng là đủ dài, hơn nữa cũng rất nhàm chán.


Thật ra ý thức tinh thần và hiện thực có điểm khác biệt rất lớn, loại cảm giác này chính là từ tốc độ của thời gian trôi qua không giống nhau. Mặc dù Tô Bạch biết chính mình ở lại trong hình ảnh trí nhớ này gần nửa tiếng, nhưng đoán chừng ở bên ngoài, ở trong con mắt của đám người Trịnh Nguyệt, bản thân hắn chẳng qua là vừa mới cho tay vào trong đài phun nước mà thôi.


Lúc này, Tô Bạch lại nhìn thấy người thanh niên mặc áo siêu thị đẩy xe hàng về, bên trong xe đẩy đã trống rỗng, anh ta nhìn thoáng qua Tô Bạch, lại cười với Tô Bạch một tiếng. Tô Bạch cũng gật đầu ra hiệu, đồng thời trong lòng hơi nổi lên nghi ngờ, sẽ không phải là anh ta đấy chứ?


Chẳng qua huyết thi ở trong bộ dạng kia, ngoại trừ biết là nam giới, còn lại thật đúng là không có tiêu chí khác để nhận diện thân phận, ngay cả lúc đầu Phát Thanh Khủng Bố cũng không đủ cơ sở để xác định được thân phận của anh ta, càng đừng nói đến Tô Bạch.


Thế nhưng, đúng vào lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên nghe thấy người nam nhân viên phục vụ đẩy xe hàng đi qua bên cạnh hắn, nói với nhân viên thu ngân ở phía sau lưng Tô Bạch một câu.


- Diệp Tư, mẹ anh vừa mới gọi điện thoại đến, nói tối hôm nay hai chúng ta về nhà ăn cơm, bà ấy nấu canh gà cho em.


Diệp Tư?


Đồng tử của Tô Bạch bỗng nhiên co rụt lại.


Con mẹ nó,


Rốt cuộc cũng tìm được.


Chương 520

Bình Luận (0)
Comment