Chương 533
Diễn Đàn
“Anh đang chọn quần áo cho con mình à?”
Dĩnh Oánh Nhi hỏi.
- Đúng thế, cô thì sao?
Hai người vẫn luôn cách một kệ hàng để nói chuyện với nhau, ai cũng không có suy nghĩ đi sang bên của đối phương, có lẽ quan hệ giữa hai người thật ra cũng chỉ có như thế mà thôi, lúc trước bởi vì trải qua sự việc tính nghẹt thở mà hai người gặp nhau, lại bởi vì sự việc của thính giả người da đen mà gặp nhau thêm một lần nữa, chẳng qua từ đó về sau, hai người quả thật không tiếp tục liên hệ nữa, Tô Bạch đã sắp quên mất có chuyện như vậy rồi.
- Tôi đi chọn mấy bộ quần áo trẻ con cho người thân.
Dĩnh Oánh Nhi lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ.
- Xin lỗi, thời gian không còn kịp rồi, lần sau nếu có cơ hội, chúng ta cùng đi uống cafe nhé.
- Ừ.
Hiển nhiên đối phương cảm giác được, nếu tiếp tục ở lại nơi này sẽ chỉ làm hai người cảm thấy xấu hổ, cho nên không bằng rời đi trước.
Dĩnh Oánh Nhi đi đến bên quầy thu ngân để tính tiền, Tô Bạch vẫn còn tiếp tục chọn quần áo, làm một người cha, việc mua quần áo cho con mình đơn giản và thoải mái hơn nhiều, nếu có thể mua nhiều một chút thì mua nhiều một chút, như thế đứa nhỏ cũng có đủ quần áo để thay đổi, mặc dù bây giờ hắn quả thật không có nhiều tiền như trước kia, thế nhưng Tô Bạch cũng không thật sự học được cách ủy khuất chính mình, quá tính toán chi li trong cuộc sống của mình.
Chọn năm, sáu bộ quần áo, lúc hắn cầm đến quầy thu ngân, Tô Bạch phát hiện Dĩnh Oánh Nhi thế mà không có đi xa, còn đứng ở bên ngoài cửa hàng, bên ngoài đang lất phất mưa phùn. Một người luôn rất chú trọng đến vẻ bề ngoài của chính mình như Dĩnh Oánh Nhi, thế mà vào lúc này lại không chút nào quan tâm, đứng dưới trời mưa, lo lắng gọi điện thoại, cách nói chuyện điện thoại cũng rất sốt ruột, gấp gáp, hẳn là gặp phải việc gì cấp bách.
Sau khi quẹt thẻ, trả xong hóa đơn, Tô Bạch xách theo túi đựng quần áo đi ra khỏi cửa hàng, cũng không cố ý đi đến xem Dĩnh Oánh Nhi, hắn đi thẳng lên xe của mình, chuẩn bị rời đi, tục ngữ nói, đàn ông kéo quần lên là không biết người, hơn nữa, trên thực tế giữa Tô Bạch và Dĩnh Oánh Nhi cũng không thực sự chân chính phát sinh quan hệ nam nữ, Tô Bạch dĩ nhiên lười đi xen vào việc của người khác.
Xe rời đi, đại khái sau khoảng nửa tiếng, Tô Bạch dừng xe ở bãi đậu xe của tòa cao ốc, lúc đi đến chỗ chờ thang máy, hắn phát hiện ra ở bãi đỗ xe có mấy người với dáng vẻ có chút không được bình thường, một người mù, một người đàn ông tuy mặc một chiếc áo khoác dày, nhưng lại để lộ ra một góc áo đạo bào màu vàng óng ở bên trong, ngoài ra còn có một người phụ nữ mặc âu phục đeo kính râm cầm máy tính bảng.
Ba người này, rõ ràng không phải là đỗ xe, cũng không phải là nhân viên môi giới bất động sản gì đó, dựa theo cách nói của Sở Triệu, vụ án giết người kia đã được bàn giao cho bộ phận chuyên phụ trách các sự kiện linh dị của quốc gia đi xử lý, xem ra, tám phần mười, ba gia hỏa này chính là người của bộ phận phòng ban kia, chẳng qua mặc dù trên người ba gia hỏa này có sự dao động về năng lượng, thế nhưng rất thấp, thấp đến mức khiến cho người ta giận sôi, như thế có thể nhìn ra, ít nhất ở trong nước, chính phủ không thể khống chế thính giả đi giúp mình làm việc, có lẽ Phát Thanh Khủng Bố cũng sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh, chính nó nuôi cừu, dựa vào đâu lại để cho bộ máy chính trị trong thế giới hiện thực đi qua cắt lông cừu?
Chỉ là, hình như ở nước Anh có một tổ chức thính giả bán chính thức, cái tổ chức kia lại được Phát Thanh Khủng Bố ngầm cho phép tồn tại, rốt cuộc đây là vì sao? Là do khác biệt giữa văn hóa phương đông và phương tây mang đến?
Nếu ba người này có thể điều tra ra được cái gì, đó mới thật sự là có quỷ, Tô Bạch không ở lại, trực tiếp đi vào bên trong thang máy.
Thang máy đi đến tầng nhà hắn, Tô Bạch đi ra, hắn lập tức phát hiện ra có một người đang đứng trước cửa văn phòng thám tử tư của hắn, một người đàn ông có râu ria xồm xoàm, dáng dấp của người đàn ông này nhìn qua có chút giống với xã hội đen, cho dù là mùa đông vẫn để cánh tay trần, bên trên cánh tay còn có hình xăm, nhìn qua rất có loại cảm giác hung thần ác sát.
Hiển nhiên người đàn ông này đã đứng chờ ở cửa khá lâu rồi, thấy Tô Bạch trở về, anh ta lập tức thay đổi tư thái trước đó, chủ động đi đến trước mặt Tô Bạch, cúi đầu khom lưng, rất cung kính nói:
- Tôi ở trên diễn đàn thấy được văn phòng thám tử tư do cậu mở ra, vì thế tôi có một số việc muốn làm phiền cậu một chút.
- Diễn đàn ư?
Tô Bạch hơi cau mày, một tay tiếp tục xách theo túi đựng quần áo, một tay khác trực tiếp vươn ra, đặt ở trên bờ vai người đàn ông.
Sắc mặt của người đàn ông bỗng nhiên thay đổi, hình xăm trên người anh ta giống như sống động, ở vị trí trán của anh ta lộ ra một đầu sói màu xanh huyễn ảnh, giống như muốn nuốt sống người ta.
Thế nhưng một giây sau, trên bàn tay của Tô Bạch xuất hiện mấy vết tơ máu, tản ra hơi thở sắc bén.
Đồ đằng hình sói kia lập tức co rụt trở về, trên mặt người đàn ông cũng lộ ra vẻ sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay lập tức nói xin lỗi với Tô Bạch.
- Xin lỗi, xin lỗi, đại nhân, là do tôi không khống chế được, không khống chế được.
Tô Bạch lắc đầu: - Không có việc gì, đi vào trong rồi nói.
Trước đó, thật ra Tô Bạch cố ý kích thích người đàn ông này, cũng xem như là một loại thăm dò, thăm dò giữa những thính giả với nhau, có đôi khi sẽ rất bí mật, bởi vì mỗi một người thính giả đều sẽ vô thức che giấu chính mình, bởi vì mọi người đều quen với việc đến thời điểm mấu chốt, có nhiều thêm một lá bài tẩy cũng là nhiều hơn một phần cơ hội để sống sót.
Chẳng qua loại thăm dò bí mật kia chỉ có thể được sinh ra giữa những thính giả có thực lực tương đương nhau, còn người đàn ông đang đứng trước mặt Tô Bạch này, rõ ràng anh ta không có đủ tư cách và thực lực để nói chuyện ngang hàng với Tô Bạch, vì thế Tô Bạch lập tức dứt khoát tự mình xuất thủ bức ép loại hình cường hóa của đối phương đi ra để nhìn một chút, đây xem như là một hành động rất không có lễ phép, cũng xem như là một loại mạo phạm, chẳng qua cho dù đối phương có biết như thế cũng nhất định phải nhận sai với Tô Bạch.
Đây chính là… Hiện thực.
Tô Bạch mở cửa, ngồi xuống chiếc ghế phía sau bàn làm việc.
Người đàn ông cũng đi theo vào, lộ ra rất thận trọng.
Lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên nhớ đến trước đó không lâu, Sở Triệu mới vừa đứng ở vị trí này, nhưng anh ta không có dáng vẻ nơm nớp lo sợ như người đàn ông này, thậm chí thực lực của người đàn ông này còn mạnh hơn Sở Triệu không ít.
Là do Sở Triệu vẫn còn xem hắn là bạn, vì thế xem nhẹ chênh lệch địa vị giữa song phương ở trong cấp độ thính giả ư?
- Tô tiên sinh, chào cậu, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Lưu Phúc Toàn, là người gốc Thượng Hải, trước kia làm nghề lái xe taxi, sau đó, ừm, khoảng nửa năm gần đây, tôi không làm việc, cũng không có tâm tư làm việc.
Ngón tay của Tô Bạch gõ nhẹ lên bàn, so với tên của Lưu Phúc Toàn, điều càng khiến Tô Bạch cảm thấy hứng thú hơn chính là, rốt cuộc vì sao Lưu Phúc Toàn lại biết chuyện của hắn, làm sao anh ta lại tìm đến được văn phòng thám tử tư này.
- Là diễn đàn thính giả kia sao?