Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 532 - Chương 532 Chặt Móng Vuốt

Chương 532

Chặt Móng Vuốt


Ngón tay Tô Bạch gõ lên mặt bàn, phần lớn trong đầu Tô Bạch đang nghĩ đến liệu chuyện này sẽ tạo thành các loại ảnh hưởng gì đối với cuộc sống yên ổn của mình, đương nhiên, càng nhiều là sẽ có ảnh hưởng gì đến cuộc sống ổn định của tiểu gia hỏa, về phần quan hệ giữa hắn và Sở Triệu, không biết vì sao, Tô Bạch lười đi nghĩ về điều đấy.


Điện thoại di động vang lên, là Gia Thố gửi tin nhắn đến, lại là mấy bức ảnh, tất cả đều là tranh phong cảnh, xem ra tâm trạng hiện tại của Gia Thố khá tốt.


Lúc này, Cát Tường đã giúp tiểu gia hỏa tắm xong đi ra, tiểu gia hỏa trắng trắng mềm mềm ngồi ở trên thảm, Cát Tường lại chuẩn bị lấy quần áo của tiểu gia hỏa đến, Tô Bạch đứng dậy, chuẩn bị giúp cậu nhóc mặc quần áo.


Trong lúc mặc quần áo cho cậu nhóc, Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện ra, quần áo của tiểu gia hỏa hơi nhỏ, trẻ con chính là như thế, lớn rất nhanh, cho nên quần áo mặc trên người cần thường xuyên mua mới, Tô Bạch ý thức được sơ sót của chính mình, có lẽ bởi vì mình là đàn ông, cho nên đối với phương diện cần đến sự tỉ mỉ như thế này, hắn không quá để ý.


- Con mặc tạm đi, cha ra ngoài mua cho con mấy bộ quần áo trẻ em xong sẽ quay về.


Tô Bạch xoa đầu cậu nhóc, cầm lấy chiếc máy tính bảng bên người, đưa đến trước mặt tiểu gia hỏa, sau đó cầm theo chìa khóa xe, dự định ra ngoài một lúc.


Mặc dù trước đó Sở Triệu đã nói, vị trí treo cổ của người phụ nữ kia ở ngay bên cạnh xe hắn, nhưng nếu như Sở Triệu đã nói cảnh sát sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, mà chính là chuyển sang cho một bộ phận khác, đoán chừng lệnh phong tỏa bên dưới đã được bỏ đi.


Ra cửa, đi đến thang máy, thang máy đang từ trên đi xuống, dừng lại, cửa mở ra.


Tô Bạch nhìn thấy một người quen ở bên trong.


- Tô tiên sinh, trà tôi đưa cho cậu, cậu uống có quen không?


Giải Bẩm cầm một xấp văn kiện trong tay, mỉm cười hỏi.


- Tạm chấp nhận được.


Tô Bạch đi vào bên trong thang máy.


- Hình như buổi tối tòa cao ốc này đã xảy ra chuyện gì đó.


Giải Bẩm có chút không hiểu, hỏi:


- Lúc tôi đi vào bãi đỗ xe lại bị cảnh sát giới nghiêm, còn không thể đỗ xe ở trong đó.


- Hiện tại hẳn là không có chuyện gì.


Tô Bạch nói.


- Ừ, không có việc gì là tốt, bình an luôn là tốt nhất.


Giải Bẩm nhìn thoáng qua Tô Bạch:


- Gần đây công việc của Tô tiên sinh vẫn ổn chứ?


- Nhất định không thể kiếm được nhiều tiền như anh, đúng rồi, công ty trò chơi của mấy người sao rồi?


- Vẫn tạm ổn, sau khi phát hành trên mạng thì thu được mức độ nổi tiếng vượt xa sự mong đợi, được rồi, cậu muốn đi xuống tầng hầm lấy xe à, tôi thì xuống tầng một, ra ngoài bắt xe.


- Tô tiên sinh, gặp lại sau.


- Gặp lại sau.


Tô Bạch nhìn Giải Bẩm đi ra khỏi thang máy, sau đó lại nhấn nút đóng cửa, thang máy tiếp tục đi xuống dưới.


Sau khi ra khỏi thang máy, Giải Bẩm không trực tiếp đi ra khỏi tòa nhà cao ốc mà chính là lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại.


- Không phải tôi đã nói rồi sao, chuyện của công ty, tạm thời cậu đừng hỏi tôi, cậu tự xem đó mà làm.


Hiện tại cả ý chí và tinh thần của Lương Sâm đều sa sút.


Đây là điều mà ngày cả Giải Bẩm cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, từ sau khi lần trước Phát Thanh Khủng Bố cố ý để lộ ra khí tức của mình, sau đó Lương Sâm cảm nhận được khí tức của Phát Thanh Khủng Bố, anh ta giống như một người bình thường bị hoảng sợ khi phát bệnh, vẫn luôn uể oải đến tận bây giờ.


- Chuyện của công ty, tôi sẽ xử lý ổn thỏa, cậu không cần lo lắng, chẳng qua ông chủ à, hôm nay tôi phát hiện ra một chuyện rất thú vị, điều này xảy ra ngay gần công ty.


- Chuyện gì?


- Trước đó, cái tổ chức mà tôi đã nhắc đến với cậu, một tổ chức tương tự như bán hàng đa cấp đấy, cậu còn nhớ rõ không?


- Nhớ rõ, sao thế, chẳng lẽ bọn họ đến lôi kéo cậu đi theo, ha ha.


Ở đầu dây bên kia, Lương Sâm không kìm lòng được, bật cười một tiếng:


- Cậu mà đến cái tổ chức kia, đoán chừng có thể làm thái thượng trưởng lão đấy.


- Hình như cậu đã quên đi mất anh bạn hàng xóm của chúng ta.


Giải Bẩm nhắc nhở.


- Lôi kéo cậu ta sao?


Đầu dây bên kia, Lương Sâm thoáng trầm mặc:


- Bọn chúng đã bắt đầu đem mục tiêu tập trung đến thính giả có cấp bậc như của cậu ta rồi à, thính giả ở cấp bậc này cũng không dễ lừa gạt như thế.


- Con người luôn có khuyết điểm, nhất là những thính giả có thực lực nhìn như khá tốt nhưng vẫn nguyện ý tiếp tục mang mặt nạ làm một người bình thường trong thế giới hiện thực, thật ra, đây chính là khuyết điểm của bọn họ.


- Tôi và cậu, không phải cũng là dáng vẻ này ư?


- Đúng là như thế.


Giải Bẩm trêu chọc nói:


- Có lẽ có một ngày nào đó, bọn chúng thật sự đến lôi kéo chúng ta.


- Giải Bẩm, cậu thử nhìn xem hiện tại tôi là bộ dạng gì, cậu còn cảm thấy giáo lý mà tổ chức kia thờ phụng là thật ư?


Một người mạnh như Lương Sâm, ở trước mặt Phát Thanh Khủng Bố đều phải run lẩy bẩy.


- Luôn phải có mộng tưởng, có khẩu hiệu này ở phía trước, cộng thêm vế sau, nghe thế nào cũng không tính là quá khoa trương. (Câu đủ là: Luôn phải có mộng tưởng, ngộ nhỡ thực hiện được thì sao?)


- Nếu như bọn chúng đem móng vuốt vươn đến xung quanh công ty của chúng ta thì chặt đi, xung quanh công ty của chúng ta vẫn nên bớt chuyện thì tương đối tốt hơn.


- Chẳng qua tổ chức kia quả thật thú vị, nói thật lòng, tôi rất hy vọng bọn họ thật sự có một ngày lớn mạnh, nếu quả thật có thể cùng Phát Thanh Khủng Bố… Khụ khụ khụ…


Lương Sâm bỗng nhiên ho khan, cũng không biết là thật sự ho khan, hay là không dám nói ra câu kia.


- Tôi đã thuận tay chặt móng vuốt kia đi, lần này hẳn là một lần thăm dò của bọn chúng, có lẽ, đối với việc lôi kéo những thính giả có cấp bậc cao hơn, bọn chúng chưa có nhiều kinh nghiệm cho lắm.


Giải Bẩm trả lời.


Thời gian này, nhiệt độ ở Thượng Hải đã giảm từ lâu, Tô Bạch lái xe đến một cửa hàng thời trang trẻ em ở ven đường, lúc xuống xe, Tô Bạch rõ ràng cảm giác được dường như có hạt băng lơ lửng trong không khí.


Thời tiết ở nơi đây chính là như thế, vào mùa đông, tuyết rơi dày cũng xem như là một việc tương đối hiếm thấy, ngẫu nhiên thực sự có tuyết rơi, thường thường là hỗn hợp mưa và tuyết, trên đường rất khó có thể chất đống ra những tầng tuyết.


Mở cửa ra, Tô Bạch đi vào bên trong, diện tích của cửa hàng thời trang trẻ em khá lớn, có không ít nhân viên bán hàng, trong đó có một người nhìn thấy Tô Bạch đi vào lập tức chủ động ra đón tiếp, Tô Bạch xua tay, ra hiệu tự mình có thể chọn được.


Một người vừa đi vừa nhìn, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra dáng vẻ khi tiểu gia hỏa mặc những quần áo này sẽ trông như thế nào, đây xem như là một chuyện khá thú vị.


Đúng lúc này, Tô Bạch nhìn thấy ở kệ hàng đối diện có một người phụ nữ chậm rãi đi đến, đối phương cũng nhìn thấy Tô Bạch, cô dừng bước, mỉm cười chào hỏi với Tô Bạch.


- Thật trùng hợp.


Tô Bạch gật đầu:


- Quả thực rất trùng hợp.


Chương 532

Bình Luận (0)
Comment