Chương 535
Người Đàn Ông Thần Bí
Lưu Phúc Toàn cẩn thận từng li từng tí, cười nói:
- Đại nhân, có điều cậu còn chưa biết, suy đoán của tôi, không đơn giản chỉ là thông qua hai bức ảnh này.
Sau khi nói xong, Lưu Phúc Toàn lại lấy ra một túi đứng tài liệu, mở ra, bên trong có không ít thứ, hiển nhiên, Lưu Phúc Toàn đã làm đầy đủ chuẩn bị.
- Đại nhân, bởi vì từ nhỏ tôi được ông bà của mình nuôi lớn, cha tôi là con trai út của ông bà, còn tôi lại là con trai út của cha mẹ mình, vì thế chênh lệch giữa tuổi tôi và ông bà của mình quả thực lớn hơn rất nhiều so với những gia đình bình thường khác, chẳng qua những điều này đều không quan trọng. Khi tôi còn nhỏ, ông bà nội vẫn luôn để tôi ở bên cạnh, bức ảnh cũ này, tôi đã xem qua rất nhiều lần. Thật ra thì nói cho cùng, trên bức ảnh đó chỉ có ba người, ông bà nội tôi và người kia, những người còn lại, hoặc là bóng lưng hoặc là rất mơ hồ, chỉ có ba người này là rõ ràng, vì thế để lại cho tôi một ấn tượng rất sâu.
- Hơn nữa, tôi nhớ được, lúc tôi học cấp 1, có một lần tôi đi theo một bạn nữ học chung trường về nhà, chính là kiểu bám đuôi đấy, khi đó trong đầu của tôi cũng không có ý nghĩ xấu xa gì, chỉ muốn đi theo cô ấy nhiều thêm một đoạn đường, có thể tỉ mỉ ngắm nhìn, kết quả tôi nhìn thấy cô ấy đi vào nhà, là một khu nhà tập thể cũ, cha của cô ấy đứng dưới lầu đón cô ấy.
- Lúc đó, khi tôi nhìn thấy bộ dáng của cha cô bé kia lập tức choáng váng, rõ ràng người này chính là người qua đường trong bức ảnh được xem như là ảnh kỷ niệm kết hôn của ông ba nội tôi treo trong phòng khách, quả thực giống nhau như đúc, hơn nữa còn không già đi. Lúc đấy tôi rất hưng phấn, nhưng không nghĩ nhiều như vậy, cũng không có suy nghĩ đến vấn đề tuổi tác, dù sao ở vào thời điểm chụp ảnh, ông bà nội tôi vẫn là một cặp vợ chồng trẻ, vào lúc đó đã là những người già tuổi xế chiều, tóc bạc hoa râm, thế mà người đàn ông vào gần 60 - 70 năm trước cùng “chụp” chung một bức ảnh với bọn họ lại không có gì thay đổi.
- Lúc đó tôi còn ngớ ngẩn đến mức đi hỏi người đàn ông kia có biết ông bà nội của tôi không, tôi còn nói tên của ông bà nội mình cho người kia nghe, sau đó còn nói thêm, tôi đã nhìn thấy người đó trong bức ảnh chụp trước kia được treo trong nhà của ông bà tôi.
- Khi đấy, suy nghĩ trong đầu của tôi chính là, nếu như tôi có thể quen biết với người trong nhà của bạn học nữ kia, như vậy, có phải tôi sẽ được thường xuyên chơi chung với bạn nữ đấy không? Trẻ con ấy mà, tâm tư quả thật chỉ đơn giản như thế.
- Sau đó người kia nói mình không biết, nói tôi nhận sai người, tôi còn cùng người đó tranh luận, nói điều đó là không thể nào, người trong bức ảnh kia cũng chính là người nọ, sau đó người đàn ông lập tức nắm tay bạn học nữ của tôi về nhà.
- Sau đấy tôi rầu rĩ không vui đi về nhà, còn đem chuyện này kể với người trong nhà mình, người trong nhà nói tôi ngốc, khẳng định tôi đã nhìn lầm người, đúng thế, làm sao người bình thường có thể tin tưởng được, một người ở trong bức hình cũ gần 70 năm về trước, hiện tại thế mà chỉ là cha của một người bạn học của tôi? Phải biết rằng, người ở trong bức ảnh kia, vốn dĩ nhìn qua có tuổi tác xấp xỉ với ông bà nội tôi.
- Ban đầu, tôi cũng cho rằng mình nhìn lầm, nhưng ngày hôm sau, lúc đi đến trường học, lại phát hiện không thấy cô bé kia đâu nữa, hỏi bạn học cùng lớp thì được biết cô bé đã chuyển trường. Chuyện này đã trở thành một cây gai trong lòng tôi, sau này, cách một hai năm, trong lúc lơ đãng, tôi luôn nhớ đến việc này, nhớ đến cô bé đã chuyển trường, nhớ đến người đàn ông trong bức ảnh kia, vì thế, đối với bức ảnh này, tôi thực sự có ấn tượng rất sâu sắc.
- Mấy ngày trước, tôi dắt chó đi dạo trong công viên, ha ha, hiện tại tôi không đi làm, cũng không có tâm trạng đi làm, nuôi mấy con chó, một con Husky, một con Alaska, một con Samoyed. Ở trong thế giới hiện thực, mỗi ngày tôi đều dắt chó đi dạo sống qua ngày, dù sao cũng không lo ăn mặc, hơn nữa cũng không nhìn thấy tương lai gì, nhưng kết quả ngày đó ở trong công viên, lúc tôi đang dắt chó đi dạo, tôi nhìn thấy có một người ngồi trên băng ghế dài cạnh bờ sông, người kia giống hệt thời điểm tôi gặp lúc học cấp 1, người này mặc một chiếc áo khoác màu xanh, nhưng kiểu tóc không có một chút thay đổi nào, ông ta đang ngồi đọc báo trên ghế dài.
- Cậu biết rồi đó, trước kia tôi chỉ là một tài xế lái xe taxi, sau này nghe đài Phát Thanh Khủng Bố, đã trải qua mấy thế giới chuyện xưa, con người không giống như xưa, lần này, tôi không lớn tiếng nói đã gặp ông ta ở ngay trước mặt giống như khi còn bé, mà chính là giả bộ như trong lúc lơ đãng chụp ông ta lẫn vào trong bức ảnh tự sướng của mình và chó.
- Ông ta không có một chút thay đổi nào, nhưng tôi đã từ một đứa bé thành người lớn, vì thế ông ta căn bản không nhận ra tôi.
- Gặp được ông ta trong công viên, sau đó thì sao?
Tô Bạch thản nhiên hỏi, đồng thời ánh mắt hắn lại nhìn về phía cốc nước cam cũ đã uống một nửa đang đặt trên mặt bàn của chính mình, trong lòng nghĩ thầm, có phải hắn nên thuê một người trợ lý hay thư ký gì đó không, nếu không, trên bàn làm việc, ngay cả một cốc trà nóng cũng không có. Khoảng thời gian này, cuộc sống của hắn quả thực quá thanh bần rồi.
Ừm, dù sao bây giờ Tô Bạch không kiếm được khoản tiền nào, như vậy, đổi một mạch suy nghĩ thì sao? Tìm một nữ thính giả thực tập, để cô ta phụ trách công việc thư ký gì đó, chính mình lại thuận tiện giúp đỡ cô ta một chút, đoán chừng như vậy sẽ có không ít nữ thực tập hoặc là nữ thính giả nguyện ý đến đây.
- Sau đó, trước tiên tôi đương nhiên sẽ theo dõi ông ta, ông ta không ngồi ở trên ghế dài bao lâu liền rời đi, tôi đưa chó của mình cho một người làm vườn trong công viên mà tôi quen biết, nhờ người đó chăm sóc hộ, còn mình thì bám theo người kia.
- Tôi đi theo ông ta đến một tòa chung cư tương đối lâu đời, nhìn thấy ông ta đi lên trên, tôi không dám đến quá gần, cho nên giấu mình ở bên dưới chờ đợi, đại khái khoảng nửa tiếng sau, ông ta đi xuống, một cô gái lái xe đến đón ông ta, cô gái kia rất xinh đẹp, hơn nữa tôi còn cảm thấy rất quen mắt, tôi đã nghĩ, người phụ nữ kia rất có thể là bạn học nữ xinh đẹp học chung tiểu học với tôi, thế nhưng lúc trước là cha con, hiện nay con gái đã lớn lên, trưởng thành, thế mà người cha lại giống như cũ, dường như không có một sự thay đổi nào, nhìn giống như bằng tuổi con gái.
- Vốn dĩ tôi đã bắt một chiếc xe, muốn tiếp tục theo dõi xe của bọn họ, thế nhưng hình như đã bị phát hiện, cô ấy cắt đuôi tôi, từ đầu đến cuối, tôi vẫn luôn không dám dùng sức mạnh, ha ha, càng lăn lộn lâu trong thế giới chuyện xưa, lá gan của tôi càng lúc càng nhỏ hơn rồi.
- Bị mất dấu, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể quay lại, đi vào tòa chung cư cũ kia, trong đó có một ông lão vừa mới qua đời, người trong nhà đang bận rộn cùng bác sĩ đưa ông cụ đến bệnh viện, đúng lúc bị tôi bắt gặp, ông cụ chết già, người già lắm bệnh, nằm trên giường bệnh nửa năm, cuối cùng cũng đã đi.
- Tôi cảm thấy trong chuyện này có gì đó không thích hợp lắm, cho nên sau đó đã tìm cơ hội đi vào nhà của ông cụ, cậu đoán thử xem, tôi thế mà lại phát hiện ra bức ảnh này trên tủ đầu giường trong phòng ngủ của ông cụ.
Nhân vật cô ấy là ai?